Blog

Q's Creations Q's Creations

Volks - Junichi Nakahara Series - Ribbon Dress Version

A Diary of Dreams

There are moments in life when something—someone—seems to find you long before you ever touch it.
For me, that moment was the day I first saw Dreaming Lorina.

It was the year 2020, and the world outside felt fragile, uncertain. But then, across the glow of a computer screen, I saw her face — gentle, wistful, as if she had wandered straight out of an old watercolor painting. Part of the Junichi Nakahara Series, she wasn’t just another doll to me. She was a vision — the kind that makes you pause, breathe, and believe in beauty again.

I waited, hoping VolksUSA would hold a lottery for her, heart fluttering with quiet excitement. But the announcement never came. Later, I learned the truth — she belonged only to Volks Japan, and just like that, my dream dissolved into distance.

Yet, as dreams often do, she returned when I least expected.

At the end of 2020, a One Off Event was announced, and among the displays was Dreaming Nana, cloaked in soft kimono silk. Her presence echoed Lorina’s spirit so strongly that I tried again. I sent my entry with trembling hands and whispered prayers. But fate said not yet.

Then came July 2021 — another Junichi Nakahara Event. And there she was.
Dreaming Lorina.

My heart raced as if meeting someone I had known long ago. I entered the lottery again, holding my breath through days that stretched endlessly. Hope flickered like candlelight until, one morning, the message appeared:
“Congratulations.”

It felt as if the world stopped just long enough for joy to breathe.

On September 22, 2021, I went to the post office to claim her. The clerk searched, frowned, and said he couldn’t find the package. My heart sank. I described the box in every detail — the label, the tape, the fragile markings — until at last, he returned with it in his hands. I nearly cried from relief. It was as though destiny had toyed with me one last time, only to remind me how deeply I wanted her.

When I finally opened the box, the world softened. She was perfect — my Lorina, my Sophia. The name came unbidden, whispered through the quiet of my heart. Sophia. It meant wisdom, light, and grace — everything she embodied.

Her beauty defied words: the tender faceup brushed in soft blush tones, the delicate curve of her SDGr body, the silky resin that caught the light like morning dew. Every joint moved with purpose and poise, every glance held life.

And though I had always told myself the clothes I bought were for other dolls, deep down, they had always been for her. For Sophia.

Sometimes, I think she found her way to me not by chance, but by grace — guided by someone I once loved who now walks among the stars. When I look at her, I feel them near, as though they gently nudged fate’s hand to bring her home.

This isn’t just a story about a doll.
It’s about waiting. About believing. About love that crosses time and space to remind us that beauty, when meant for us, always finds its way back.

Welcome home, Sophia — my angel, my dream, my proof that destiny listens when the heart is patient enough to whisper.

--

Nhật Ký Hoài Niệm

Có những khoảnh khắc trong đời, khi một điều gì đó — hay một ai đó — tìm đến ta từ rất lâu trước khi ta kịp chạm tới.


Với mình, khoảnh khắc ấy chính là ngày đầu tiên nhìn thấy Dreaming Lorina.

Năm ấy là 2020 — thế giới ngoài kia mong manh, bất ổn. Nhưng qua ánh sáng mờ ảo của màn hình, mình bắt gặp gương mặt nàng — dịu dàng, man mác buồn, như vừa bước ra từ một bức tranh màu nước cũ. Nàng thuộc dòng Junichi Nakahara, nhưng với mình, nàng không chỉ là một con búp bê. Nàng là một giấc mơ — một điều khiến tim mình lặng đi, rồi khẽ tin vào vẻ đẹp một lần nữa.

Mình chờ đợi VolksUSA mở xổ số cho dòng này, lòng hồi hộp xen lẫn hy vọng. Nhưng thông báo ấy không bao giờ đến. Về sau mình mới biết, nàng chỉ dành riêng cho Volks Nhật Bản, và giấc mơ ấy tan đi, nhẹ như hơi sương.

Thế rồi, như mọi giấc mơ, nàng trở lại — đúng lúc mình chẳng ngờ tới.

Cuối năm 2020, sự kiện One Off diễn ra, và giữa muôn khuôn mặt là Dreaming Nana, trong bộ kimono thanh nhã. Ánh mắt nàng mang linh hồn của Lorina, khiến mình không thể làm ngơ. Mình thử vận may, gửi đi lá thăm cùng lời cầu nguyện nhỏ bé. Nhưng duyên chưa chín, và số phận nói chưa phải lúc này.

Rồi đến tháng 7 năm 2021 — sự kiện Junichi Nakahara trở lại. Và lần này, nàng xuất hiện thật sự.
Dreaming Lorina.

Trái tim mình như ngừng đập. Mình biết, đây là định mệnh. Mình ghi danh, và sống những ngày dài đằng đẵng giữa chờ đợi và lo âu. Cho đến khi, một buổi sáng, email ấy hiện lên:
“Chúc mừng bạn.”

Cả thế giới dường như lặng đi, chỉ còn lại niềm vui len vào từng hơi thở.

Ngày 22/09/2021, mình đến bưu điện nhận nàng. Nhân viên nói không tìm thấy kiện hàng. Tim mình rơi xuống. Mình mô tả từng chi tiết — nhãn dán, băng keo, chữ “Fragile.” Một lát sau, anh ấy quay lại, trên tay là gói hàng. Cảm giác vỡ òa như ánh nắng sau cơn mưa. Khi ấy, mình hiểu — nàng sinh ra là để thuộc về mình.

Và khi mở hộp, thế giới bỗng lặng đi. Nàng hoàn hảo — Lorina của mình, Sophia của mình.
Cái tên ấy đến rất tự nhiên, nhẹ như một hơi thở. Sophia — nghĩa là trí tuệ, ánh sáng, và sự thanh tao. Mọi thứ ở nàng đều mang theo những điều ấy.

Vẻ đẹp của nàng vượt ngoài những gì mình tưởng tượng: lớp trang điểm tinh tế, dáng người SDGr uyển chuyển, chất resin mượt mà như ánh trăng, và từng khớp chuyển động mềm mại như nhịp thở.

Và dù mình luôn tự nhủ những bộ váy áo kia dành cho các cô búp bê khác, trong sâu thẳm, mình biết — chúng vẫn luôn chờ nàng. Sophia.

Đôi khi, mình tin nàng đến với mình không chỉ vì may mắn, mà vì ân phước — được dẫn dắt bởi một người thân yêu đã rời thế giới này. Mỗi khi nhìn nàng, mình cảm thấy họ ở gần, như thể đã khẽ đẩy bàn tay số phận, để Sophia tìm về.

Đây không chỉ là câu chuyện về một búp bê.
Đây là câu chuyện về sự chờ đợi, niềm tin, và tình yêu vượt qua cả thời gian — để nhắc rằng những điều đẹp đẽ nhất luôn tìm đường quay trở lại, đúng khi ta sẵn sàng.

Chào mừng trở về, Sophia — thiên thần, giấc mơ, và minh chứng dịu dàng rằng định mệnh luôn lắng nghe những trái tim biết đợi chờ.

Read More
Q's Creations Q's Creations

Iplehouse Mari: A Symphony of Time and Memory

09/22/2021 - A Journey Through Time, Patience, and Rediscovery

There are dolls we buy — and then there are dolls that shape us.
For me, that doll was Mari.

She came into my life in 2012, when I was still new to the world of BJDs — naive, hopeful, and unaware that something so small could hold so much meaning. Mari was a limited SID sculpt from Iplehouse, released in both basic and fullset options. Back then, a fullset felt like a faraway dream, one meant for collectors far more seasoned than I was. So I chose the basic version and told myself it was enough.

Looking back now, I realize that choice reflected more than financial caution — it reflected who I was at the time: unsure, learning, reaching for beauty without yet understanding its depth.

I ordered her in Peach Gold skin with Makeup B, along with body and hand blushing. The wait stretched to four long months — an eternity to my younger self — but at last, she arrived. I remember the smell of the box, the crisp paper, the delicate signature on her COA. Inside were her high-heel feet, extra hands from both YID and SID lines, and a pair of soft green acrylic eyes that caught the light like spring leaves.

But when I lifted her from the box, my heart faltered. Her head felt smaller than I’d imagined, her resin too peachy, her glow almost foreign. I wanted to love her — I tried — but the spark just wouldn’t come. And in my inexperience, I made a heartbreaking mistake: I ruined her first faceup.

What followed was a long pilgrimage of patience. Three different artists tried to give her life again — three times she came back not quite right. Too heavy brows, missing teeth details, expressions that didn’t belong to her. Finally, I sent her home — back to Iplehouse — and she returned more beautiful, yet still not the Mari my heart had dreamed of.

Then fate intervened. I discovered Distractus Faceup, later known as Chai Aesthetic. I sent a message filled with hope and hesitation, asking for “slim, delicate brows — the kind that whisper, not shout.” And when Mari returned, I was breathless. Her brows arched with grace, her smile softened by gentle shading — she looked alive. Beautiful. Complete. That artist retired in 2021, but her touch lives on in Mari’s face — a quiet miracle preserved in resin.

To finish her look, I replaced her eyes with black Owl eyes from Mako Eyes, and something shifted. She was no longer a doll. She was Mari — mysterious, elegant, with a gaze that seemed to see beyond the lens. Yet despite it all, I still couldn’t bring myself to display her. Her peachy tone felt too bright, too unreal. And so, for years, she slept in her box, tucked away like a forgotten dream.

But time is a gentle artist. By 2019, when I finally opened her box again, her resin had mellowed into something luminous — a light, soft peach kissed by years and air. The color I once disliked had ripened into beauty. I dressed her in a bright red gown, lifted my camera, and there she was: radiant, half-girl, half-woman, her eyes alive with grace.

Later, I brought home a second Mari, this one in Normal Skin with Makeup B — the sister her story had always longed for. The first remained my survivor, a symbol of patience. The second became my Madame Moon, cloaked in mystery and elegance. Together, they stand as twin reflections of my journey — from doubt to devotion, from imperfection to acceptance.

After all these years, Mari remains the quiet heartbeat of my collection. She reminds me that beauty is not instant — it grows slowly, like trust. That even resin, like a soul, can soften with time.

So, to those who understand the spell of Iplehouse, and to anyone who’s ever fallen for a sculpt named Mari — may you see what I have finally come to see:
She was never just a doll.
She was the lesson, the waiting, the rediscovery — the quiet proof that patience can turn regret into grace.

--

Hành Trình Của Thời Gian, Kiên Nhẫn Và Sự Tái Sinh

Có những con búp bê ta mua chỉ để ngắm, và có những con búp bê khiến ta thay đổi.
Với mình, Mari chính là điều đó.

Cô đến với mình vào năm 2012 — khi mình còn là một người sưu tầm non nớt, chưa hiểu hết thế nào là đam mê, chưa biết một món đồ nhỏ bé có thể chạm sâu đến thế trong trái tim con người. Mari thuộc dòng SID giới hạn của Iplehouse, có cả bản basic và fullset. Khi ấy, mình chọn bản basic — không chỉ vì tài chính, mà còn vì mình chưa biết rằng có những thứ, một khi bỏ lỡ, sẽ mãi khiến lòng day dứt.

Mình đặt Mari với làn da Peach Gold, Makeup B, kèm body và hand blushing. Cô đến sau bốn tháng chờ đợi dài dằng dặc. Khi mở hộp, mùi giấy mới, nét chữ tay trên COA, đôi mắt acrylic xanh nhạt như ánh lá non — tất cả đều khiến tim mình run rẩy.

Nhưng khi nhấc cô lên, lòng mình chùng xuống. Cái đầu nhỏ hơn tưởng tượng, nước da hồng đào quá đậm. Dù gương mặt thanh tú, mình vẫn không thể rung động như mong đợi. Và rồi, trong một phút thiếu kinh nghiệm, mình đã làm hỏng lớp makeup đầu tiên của Mari — một sai lầm khiến mình day dứt suốt nhiều năm.

Từ đó, hành trình tìm lại vẻ đẹp của cô bắt đầu. Ba nghệ sĩ khác nhau đã thử, nhưng không ai mang đến cảm xúc mình mong muốn. Cặp mày quá dày, biểu cảm xa lạ, phần răng thiếu tự nhiên. Cuối cùng, mình gửi cô trở lại Iplehouse — và dù họ làm tốt, vẫn chưa đủ để chạm đến trái tim mình.

Rồi định mệnh mang đến Distractus Faceup (sau này đổi tên thành Chai Aesthetic). Mình gửi lời nhắn, vừa hy vọng vừa sợ thất vọng: “Xin hãy vẽ đôi mày thật mảnh, thật nhẹ, như hơi thở.” Và khi Mari trở về, mình chỉ biết lặng người. Đôi mày cong thanh thoát, nụ cười khẽ khàng, ánh nhìn sống động đến mức khiến mình tin cô đang thở.


Từ giây phút ấy, Mari trở nên hoàn hảo. Người nghệ sĩ ấy đã giải nghệ vào năm 2021, nhưng dấu ấn cô để lại vẫn sống mãi trên gương mặt Mari — một phép màu bằng resin và tình yêu.

Mình thay đôi mắt cho Mari bằng mắt Owl đen của Mako Eyes. Ánh nhìn ấy hoàn chỉnh cô, định hình linh hồn của nàng. Dù vậy, suốt nhiều năm, mình vẫn không thể đưa cô ra trưng bày — chỉ vì màu da ấy, thứ từng khiến mình ngại ngần. Mari nằm yên trong hộp, như một giấc mơ bị lãng quên.

Thế rồi, thời gian — người nghệ sĩ vĩ đại nhất — đã hóa phép. Năm 2019, khi mình mở hộp, lớp resin ấy đã dịu lại, ấm hơn, tự nhiên hơn. Màu đào mình từng không thích giờ trở nên rạng rỡ, sống động như nắng chiều. Mình mặc cho cô chiếc váy đỏ, giơ máy ảnh lên, và… nàng ở đó: lộng lẫy, nửa thiếu nữ nửa quý cô, đôi mắt long lanh như chứa cả câu chuyện đời mình.

Sau đó, mình mang về một Mari thứ hai — da thường, cũng với Makeup B. Nàng đầu tiên là người kiên cường sống sót sau năm tháng lãng quên; nàng thứ hai là Madame Moon — bí ẩn, quý phái, và tràn đầy khí chất. Hai nàng như hai nửa linh hồn phản chiếu hành trình của mình — từ do dự đến thấu hiểu, từ sai lầm đến yêu thương.

Mari vẫn là trái tim của bộ sưu tập này. Cô dạy mình rằng vẻ đẹp không đến ngay lập tức — nó cần thời gian, cần kiên nhẫn, cần sự tha thứ. Rằng ngay cả resin, qua năm tháng, cũng có thể mềm mại như ký ức.

Với những ai yêu Iplehouse, và đặc biệt là những ai từng rung động khi nghe tên Mari, mình xin gửi lại những dòng này.
Bởi Mari chưa bao giờ chỉ là một búp bê —
Cô là bài học, là sự chờ đợi, là hành trình tìm lại chính mình.
Là bằng chứng dịu dàng rằng kiên nhẫn có thể biến hối tiếc thành vẻ đẹp vĩnh hằng.

Read More
Q's Creations Q's Creations

The Forgotten Beauty

In the Gentle Glow of a November Afternoon

The autumn light drifted through my small window this evening, soft and golden, carrying with it a touch of melancholy—the kind that pulls old memories gently back to the surface. And in that quiet glow, I found myself thinking of a doll I fell in love with three years ago.

 

She has been resting on my bookshelf all this time, waiting patiently—untouched since the day I unboxed her, dressed her, and placed her carefully on the shelf. It wasn’t neglect nor lack of love. If anything, I adore her in a different, deeper way. But life has been busy, and inspiration chooses its own moments, as all artists know. Some muses arrive when the heart is ready—not a moment sooner.

 

Today, though… today was different.

Through the window, the fading sunlight cast a warm, vintage glow—quiet, a little wistful, and undeniably classic. And it reminded me of her. My lovely Jenice, with her custom makeup from Sartoria J. Three years ago, I was lucky enough to bring her home as a limited edition, the Tarot Queen in MSD size. Her custom makeup gives her a timeless, elegant beauty—one that feels carved from an old story.

 

Her face is a symphony of delicate details:

— Equite green eyes framed by soft lashes, as if holding secrets of another era.

— Slim, graceful eyebrows arching with quiet confidence.

— Lips painted in a classic burgundy shade, full yet refined, carrying that hint of noble allure.

— And her sculpt—high cheekbones, a refined jawline, and a calm, classic expression that feels almost alive.

 

When she first arrived, I tucked away her limited fullset outfit and dressed her in a simple green ensemble before placing her on the shelf. Only now—after all this time—do I finally have the space, the mood, and the spark of inspiration to make her my muse for the day.

 

Today’s photoshoot took place in the soft setting of a tiny bakery-coffee shop scene—a warm little world of pastries, wooden shelves, handwritten menus, and cozy morning light. The gentle green of her outfit blended beautifully with the sweetness of the scene, making her look like a quiet character from a forgotten autumn tale.

 

I hope these photographs—of this intimate bakery corner and my classic Jenice—bring a little warmth and joy to your day.

As always, thank you for visiting my website.

Your presence truly lights up my world.

--

Trong Ánh Hoàng Hôn Dịu Của Mùa Lá Đỏ

Chiều nay, tia nắng mùa thu len qua khung cửa nhỏ của mình, dịu dàng và ấm áp, mang theo một chút u hoài rất nhẹ—cái cảm giác khiến người ta chợt nhớ về những điều đã từng thương yêu. Và trong khoảnh khắc vàng ấy, mình chợt nhớ đến một nàng búp bê mà mình đã phải lòng từ ba năm trước.

 

Ba năm qua, nàng vẫn nằm yên trên kệ sách, hiền lành và kiên nhẫn, chưa một lần được mình gọi tên trong một buổi chụp hình nào khác. Không phải vì mình không yêu nàng—mà là vì cuộc sống bận rộn quá, khiến mình phải chọn ai sẽ là “nàng thơ” trước. Và hơn hết, nghệ thuật vốn vậy—cảm hứng chỉ đến khi trái tim thật sự sẵn sàng.

 

Nhưng hôm nay… mọi thứ lại khác.

Ánh nắng chiều rót vào phòng một màu vàng cổ điển—êm ả, buồn nhẹ và rất đỗi classic. Ánh sáng ấy khiến mình nhớ đến nàng: Jenice với lớp makeup custom từ Sartoria J. Ba năm trước, mình may mắn có được nàng trong phiên bản giới hạn Tarot Queen kích thước MSD. Lớp trang điểm ấy khiến nàng đẹp một cách cổ điển, kiêu hãnh mà dịu dàng.

 

Gương mặt nàng là một bản hòa âm hoàn hảo của từng chi tiết:

— Đôi mắt xanh biếc, tinh xảo và sâu thẳm, long lanh như viên ngọc lục bảo dưới ánh nến.

— Hàng chân mày thanh mảnh, cong nhẹ đầy tự tin.

— Đôi môi màu burgundy cổ điển—đậm vừa phải, sang trọng và quyến rũ theo kiểu quý phái xưa.

— Đường nét khuôn mặt—gò má cao, đường hàm thanh thoát—tạo nên một vẻ đẹp vừa quý phái vừa trầm lắng.

 

Ngày nàng đến, mình cẩn thận cất bộ fullset limited và thay vào đó là một bộ đồ màu xanh lá nhẹ nhàng. Rồi mình đặt nàng lên kệ, và nàng ở đó… chờ mãi đến hôm nay.

 

Buổi chụp hình hôm nay diễn ra trong bối cảnh một tiệm bánh nhỏ—ấm cúng với màu gỗ xanh nhẹ, những chiếc bánh ngọt xinh xắn, bảng menu viết tay, và sắc sáng dịu của buổi sáng. Màu xanh trên người nàng hòa vào không gian ấy thật tự nhiên, khiến nàng giống như một nhân vật bước ra từ một câu chuyện mùa thu cổ tích.

 

Mình hy vọng những tấm ảnh này—của góc tiệm bánh nhỏ và của nàng Jenice cổ điển—sẽ mang lại chút ấm áp và niềm vui cho ngày của bạn.

 

Như mọi khi, cảm ơn các bạn đã ghé thăm trang web của mình.

Sự hiện diện của bạn luôn là món quà khiến mình mỉm cười.

Read More
Q's Creations Q's Creations

A Thanksgiving Whisper Through Autumn Air

The Soft Story of This Autumn Day

This morning moved with a kind of tender whirlwind—pots simmering softly, spices drifting through the warm kitchen air, and laughter threading itself between stories shared with a dear friend. By noon, everything had come together in a way that felt almost like grace.

Lunch was its own small miracle: baked prime rib with a crust that cracked beneath the fork like crisp autumn leaves, stuffing tender and fragrant with herbs, sweet potatoes roasted until they yielded under a glossy drizzle of brown sugar and butter. A meal that tasted like warmth, like comfort, like the quiet blessings we so often take for granted. And in that soft moment of fullness, I found myself whispering a thank-you to the higher power—for food, for home, for the gentle mercies that guide us through each season.

After resting far too long (because overeating is practically tradition—LOL!), I chose Heeji in her normal skin to be my muse for today’s photoshoot. She’s a beautiful treasure from Supiadoll, and her story is one I carry fondly.

I’ve always adored Heeji—so much so that I somehow ended up with three of her sculpts. The first, in normal skin with the Old Style faceup, is flawless in every way. The second… well, I chose the New Style faceup once, and regret struck instantly—a small heartbreak in the world of BJDs. But sometimes disappointment becomes the doorway to something unexpectedly wonderful. In my search to restore her beauty, I found myself crossing paths with Angel Toast—a gifted artist whose touch felt like soft magic. She worked with such grace, such devotion to detail, that even now words feel too small for her talent.

When Heeji came home with her new face, she felt reborn—youthful, soft, quietly breathtaking. Angel Toast captured the exact brows and lips I had hoped for, as if she had read my heart. Since then, this version of Heeji has always been the girl I go to for youthful styles—light kimonos, school uniforms, soft, playful outfits that suit her gentle brightness.

The third sculpt I ordered just last month—a full doll in real skin, the warm shade of milk coffee I adore so much. What will she look like? Will I fall in love all over again? Of course. And when she comes home, I’ll share that joy with you—my dear companions.

Today, Heeji wore a soft white long-sleeve sweater and a simple mauve-brown skirt with a delicate hem. Her eyes from The Secret Art Studio shimmered with quiet gold; the Volks outfit wrapped her in purity and calm; and her long wig from Denver Doll Emporium flowed like warm caramel. Through the camera lens, she looked like a breath of autumn sunlight—gentle, serene, impossibly lovely.

The photoshoot unfolded in the sweetest way. My heart felt full—overflowing—with gratitude, especially today, on Thanksgiving. I’m thankful for the friend who shares my home, for my family, for my coworkers, for the creators and artists who bring beauty into my world through their hands and hearts.

And most of all, I’m thankful for you—my readers, my companions on this creative path. Thank you for walking beside me, for supporting my photography, for being part of this quiet corner of joy we’ve made together.

Thank you, truly, from the deepest part of my heart.
May your days be warm, your meals comforting, and your heart at peace.

--

Câu Chuyện Mềm Mại Của Một Ngày Thu

Buổi sáng hôm nay trôi qua trong vòng xoáy nhẹ nhàng của những điều bình dị—nồi niêu lách tách trên bếp, hương gia vị lan khắp căn bếp ấm, tiếng cười hòa vào những câu chuyện thân thương giữa mình và người bạn gần gũi. Đến giờ trưa, mọi thứ hòa quyện lại với nhau theo cách đẹp đẽ như một phép màu nhỏ.

Bữa trưa thật sự là món quà của sự đủ đầy: prime rib nướng với lớp vỏ giòn tan như lá thu khô, stuffing mềm mịn thoảng hương thảo mộc, khoai lang nướng béo ngậy tan ra dưới lớp bơ và đường nâu óng ánh. Một bữa ăn đậm vị ấm áp, đậm hương bình yên. Và ngay khoảnh khắc ấy, mình khẽ thì thầm lời cảm ơn đến đấng bề trên—vì thức ăn, vì mái ấm, vì những điều tưởng chừng nhỏ bé nhưng nâng đỡ mình suốt năm dài.

Sau khi nghỉ ngơi hơi lâu (ăn nhiều quá mà—LOL!), mình chọn cô nàng Heeji trong normal skin để đồng hành trong buổi chụp hình chiều nay. Heeji—nàng búp bê tuyệt sắc đến từ Supiadoll—mang theo một câu chuyện mà mình thật sự trân quý.

Mình yêu Heeji đến mức… sở hữu luôn cả ba phiên bản sculpt của cô ấy. Sculpt đầu tiên, với Old Style faceup của hãng, đẹp đến hoàn hảo. Đến sculpt thứ hai… mình từng chọn New Style faceup và lập tức hối hận. Tim như hụt một nhịp.

Nhưng đôi khi, chính nỗi buồn nhỏ ấy lại dẫn ta đến điều tốt đẹp hơn. Trong hành trình tìm vẻ đẹp cho cô nàng, mình gặp được Angel Toast—một họa sĩ tài hoa như có phép. Làm việc với cô ấy nhẹ nhàng như gió thoảng. Sự tỉ mỉ, tài năng, và cảm quan màu sắc của cô ấy… đến giờ vẫn khiến mình xúc động.

Ngày Heeji trở về với gương mặt mới, cô ấy như được sinh ra lần nữa—trẻ trung, mềm mại, đẹp đến nghẹn lời. Angel Toast đã vẽ đúng từng nét chân mày, từng đường môi mình ước ao. Từ đó, Heeji trở thành cô nàng mình chọn mỗi khi muốn chụp những outfit trẻ trung—kimono màu nhẹ, đồng phục học sinh, hay những bộ đồ ngọt ngào, tươi sáng.

Phiên bản sculpt thứ ba vừa được mình order tháng trước—nguyên một con, trong real skin màu cà phê sữa ấm như nắng chiều. Không biết cô nàng trông sẽ ra sao? Liệu mình sẽ yêu cô ấy ngay từ phút đầu? Chắc chắn rồi. Và khi ấy, mình sẽ kể cho các bạn nghe—những người thân yêu trong hành trình này.

Hôm nay, Heeji khoác lên chiếc sweater trắng tinh khôi và chiếc váy màu nâu nhẹ nhàng, đường viền đơn giản mà đẹp đến xao xuyến. Đôi mắt từ The Secret Art Studio lấp lánh ánh sáng mềm, outfit từ Volks dịu dàng và thuần khiết, mái tóc dài từ Denver Doll Emporium thì mềm mại như dòng caramel ấm. Trong ống kính, cô ấy hiện lên như một tia nắng mùa thu—nhẹ nhàng, tĩnh lặng, đẹp đến thổn thức.

Buổi chụp hình diễn ra trong niềm vui giản dị mà sâu sắc. Tim mình cảm thấy tròn đầy—đặc biệt là trong ngày Thanksgiving này. Mình biết ơn người bạn cùng nhà, biết ơn gia đình, biết ơn coworkers, biết ơn những người creators và artists đã góp phần đem về những nàng búp bê tuyệt mỹ.

Và hơn tất cả, mình biết ơn các bạn—những độc giả vẫn luôn đồng hành trên con đường nghệ thuật đầy đam mê này. Cảm ơn các bạn vì đã ở đây, vì đã yêu thương và ủng hộ từng bức ảnh, từng câu chuyện của mình.

Từ tận đáy lòng, xin gửi lời tri ân sâu sắc.
Chúc mọi người những ngày ấm áp, bữa ăn ngon lành, và tâm hồn luôn bình yên.

Read More
Q's Creations Q's Creations

The Light Still Leads Me to You

Between the Clouds and My Memories of You

This evening, the drive home from work was beautiful in a way that felt almost unreal. The sunlight poured gold across the sky, the kind of warm glow that softens everything it touches. Above me, thin clouds drifted like graceful dancers, moving slowly across a sky so blue it almost hurt to look at.

And yet… my heart felt unbearably heavy.

People often say writers and poets feel too deeply, and today, I found myself believing it. Standing beneath that stunning sunset—colors melting like watercolor across the horizon—I felt a sudden ache swell inside me. A quiet, gentle ache for someone long gone.

I wondered where he is now.
If he’s at peace.
If he thinks of me the way I still think of him—softly, suddenly, and with a kind of love that time can’t erase.

Life is painfully brief.
Yesterday, I could still see his smile so clearly.
Yesterday, I could tease him and hear him laugh.
But today… today the distance between us feels like an entire world, an entire lifetime. And no matter how much I long to see him once more, I know I no longer can.

But perhaps that’s what memory is for—
to catch the pieces of us that love has broken,
to hold them gently,
and to remind us we once shared something beautiful.

So tonight, I will let the sadness rest.
I will tuck this sunset into my heart—
a small, tender memory of the love we once gave each other beneath skies just like this.

Good night, my dear husband.
I will carry you with me, always…

--

Giữa Mây Trời Và Ký Ức Về Anh

Buổi chiều nay tan làm thật đẹp đến nao lòng. Ánh nắng hoàng hôn trải màu vàng mật ong lên bầu trời trong vắt. Những áng mây mỏng trôi ngang, nhẹ như những nàng tiên múa lượn trên nền trời xanh ấy.

Vậy mà lòng mình lại buồn đến lạ.

Người ta vẫn nói nhà văn, nhà thơ thường đa sầu đa cảm. Hôm nay, mình thấy câu nói ấy thật đúng. Giữa buổi hoàng hôn đẹp như bức tranh sơn thủy, mình bỗng dưng thấy nhớ một người đã rời xa cõi đời này.

Không biết bây giờ anh ra sao…
Anh có bình yên không?
Anh có nghĩ đến mình như cách mình vẫn nghĩ về anh—nhẹ nhàng, bất chợt, và sâu đến mức không lời nào chạm tới được?

Cuộc đời này ngắn ngủi quá.
Mới hôm qua thôi, mình còn nhìn thấy nụ cười của anh sáng như nắng.
Mới hôm qua, mình còn trêu chọc anh, còn nghe tiếng anh cười.
Vậy mà hôm nay, muốn nhìn lại anh một lần thôi… cũng đã không thể nữa rồi.

Nhưng có lẽ, ký ức được sinh ra là để giữ hộ ta những điều đã yêu—
để gom lại những mảnh vỡ dịu dàng,
để sưởi ấm trái tim ta vào những buổi chiều như thế này.

Thôi thì hôm nay buồn đến vậy là đủ rồi.
Hãy xem như đây là một kỷ niệm nhỏ—
một buổi hoàng hôn thật đẹp để mình cất vào tim,
như một khoảng trời yêu thương mà mình và anh đã từng trao trọn cho nhau.

Hy vọng một ngày nào đó, ở một nơi nào đó, mình sẽ lại được gặp người thương nhất của cuộc đời mình.

Chúc anh ngủ ngon, ông xã yêu dấu.
Em sẽ mãi nhớ về anh…

Read More
Q's Creations Q's Creations

The Summer Heart Beneath the Winter Sky

The Girl Who Carried Sunlight Into the Snow

Another morning arrived beneath a thick blanket of snow—soft, untouched, shimmering as though divine hands had laid it gently across the earth overnight. In the pale sunlight, each snowflake glowed with a fragile, ethereal beauty. A cool breeze drifted past my window and sent a quiet shiver along my skin.

As I reached out to close the window, my thoughts wandered unexpectedly to the warmth of summer—so vivid it felt like yesterday—and to the girl who carries that season gently in her expression: Dreaming Rosy, a limited sculpt from Supiadoll, painted in delicate Spring/Summer tones.

She came to me by chance. That morning, instead of reading the news like I always do, I found myself wandering onto Supiadoll’s website—something I usually save for quiet weekends. And there she was, Dreaming Rosy, whose sales would end that very day. In that instant, something warm unfurled in my chest—the unmistakable feeling of “If not today, then never.”


So I made the decision right then and there: Dreaming Rosy would come home to me.
Only afterward did it strike me how perfect she would be as a sister to my regular Rosy—two hearts from the same world, each with her own story to tell.

I walked toward my doll closet, letting my eyes drift over every dress, every carefully chosen outfit. Then a memory flickered like a quiet spark: the navy Volks dress, untouched until now. Today, it would belong to her. I paired it with a natural brown mohair wig from Leekeworld and a pair of warm brown eyes from Soul In The Box—eyes so exquisitely crafted that I still feel lucky to own them, especially now that the artist has retired for good.

When I dressed her, she looked both spirited and soft—an enchanting blend of confidence and tenderness. The way the wig framed her face, the warm resin eyes catching the morning light, the navy dress resting on her form with quiet grace… she felt like a poem breathed into life.

I turned on some gentle pop music and began arranging my little studio. Photographing her with my familiar Nikon felt like coming home—steady, peaceful, full of joy. Each shutter click held a little piece of magic, as if she were revealing her story frame by frame.

When the final click whispered from my camera, I set it gently beside my hazelnut coffee. I took a slow sip and looked over at Dreaming Rosy, still standing on the desk as if she were simply pausing—waiting for the next chapter.

And for today, it was enough. Quiet. Lovely. Full of meaning.

Thank you, as always, for being here—sharing these tender, quiet moments with me. Your presence is a gift I hold close to my heart.

--

Cô Bé Mang Ánh Nắng Đến Giữa Trời Tuyết

Một buổi sáng nữa lại đến dưới tấm chăn tuyết dày, mềm như tơ, như thể bàn tay nhiệm màu nào đó đã khẽ phủ lên mặt đất suốt đêm qua. Trong ánh nắng đầu ngày, từng hạt tuyết trong veo lấp lánh một vẻ đẹp mong manh đến nao lòng. Một cơn gió nhẹ lướt qua ô cửa khiến mình khẽ rùng mình.

Kéo cửa sổ lại, lòng mình bất giác nhớ về hơi ấm mùa hè—rõ ràng như mới hôm qua—và nhớ đến Dreaming Rosy, cô bé mang sắc xuân–hè ngọt ngào của Supiadoll.

Cô bé đến với mình một cách thật tình cờ. Sáng hôm đó, thay vì đọc tin tức như mọi khi, mình lại mở trang web của Supiadoll—việc mà mình thường để dành cho những ngày cuối tuần thư thái. Và rồi, mình thấy Dreaming Rosy—một limited sculpt, và hôm đó cũng chính là ngày cuối cùng mở bán. Ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng mình như có tiếng gọi dịu dàng: Nếu không phải hôm nay thì sẽ không bao giờ nữa.


Thế là mình quyết định ngay lập tức: Dreaming Rosy phải thuộc về mình.
Chỉ sau đó mình mới chợt nhận ra—điều này còn tuyệt vời hơn nữa—vì cô Rosy thường ngày của mình cũng cần một người chị em, một tâm hồn cùng thế giới nhưng là một vẻ đẹp khác biệt.

Mình bước đến tủ đồ, mắt lướt qua từng chiếc váy, từng outfit được chọn lọc kỹ lưỡng. Rồi bỗng một tia sáng lóe lên: chiếc váy navy của Volks, đến giờ vẫn chưa ai mặc. Hôm nay, nó sẽ là của Dreaming Rosy. Mình phối thêm mái tóc mohair nâu tự nhiên của Leekeworld và đôi mắt resin nâu tuyệt đẹp từ Soul In The Box—một nghệ nhân đã giải nghệ, vì vậy mình cảm thấy vô cùng may mắn khi sở hữu những đôi mắt đặc biệt và tinh xảo ấy.

Khi mặc xong, Dreaming Rosy trông vừa cá tính lại vừa dịu dàng—một sự hòa quyện đầy mê hoặc giữa mạnh mẽ và nữ tính. Đôi mắt long lanh dưới ánh sáng, mái tóc ôm nhẹ khuôn mặt, chiếc váy navy thanh nhã… tất cả khiến cô bé trông như một câu chuyện cổ tích hiện hữu ngay trước mắt.

Mình mở một bài nhạc pop dễ thương và bắt đầu sắp xếp góc chụp nhỏ của mình. Chụp hình cô bé bằng chiếc Nikon quen thuộc giống như gặp lại một người bạn lâu năm—ấm áp, thân thuộc, và đầy cảm hứng. Mỗi tiếng click như ghi lại một nhịp thở, một khoảnh khắc sống động của chính cô.

Khi tiếng chụp cuối cùng vang lên, mình đặt Nikon xuống cạnh ly cà phê hazelnut. Nhấp một ngụm nhỏ, mình nhìn Dreaming Rosy vẫn đứng đó—dịu dàng, như chỉ đang đợi khoảnh khắc tỏa sáng tiếp theo.

Và thế là đủ cho hôm nay. Nhẹ nhàng. Đong đầy. Thật sự ý nghĩa.

Cảm ơn tất cả mọi người đã ở đây—đã cùng mình chia sẻ những khoảnh khắc yên bình này. Sự hiện diện của các bạn luôn là món quà vô giá.

Read More
Q's Creations Q's Creations

Sometimes, the moon listens when no one else does…

Under the Super Moon: A Letter to the One I Still Miss

Tonight, the world feels suspended in silver.
High above, the super moon hangs quietly in the velvet sky, surrounded by a thousand trembling stars.
It is beautiful — heartbreakingly so. And yet, inside me, a weight stirs, soft and deep, like the echo of something once whole.

Some of you might remember that I live with bipolar disorder.
If you do, thank you for remembering.
If not, that’s all right — I only mention it again because my moods, like the tide, rise and fall without asking permission. There are days when I shine like sunlight on water… and others, like tonight, when I drift into the gentle dusk of melancholy.

It’s been six years since my husband passed away, and yet sometimes it feels as though I only just reached for his hand.
I still miss him — the way he smiled, the sound of his laughter, the warmth of his touch. But most of all, I miss his eyes. Those were the eyes I fell in love with — kind, steady, full of quiet joy. Eyes that could calm storms without saying a word.

Tonight, when I look up at the moon, I imagine he’s there, smiling down at me — that same light still in his gaze, soft and golden.
And I wonder… does he think of me, too?
Does he miss me, somewhere beyond the stars, as I miss him here beneath them?
Sometimes I dream of the day I’ll see him again — somewhere over the rainbow, in that place where love is not bound by breath or time.

But until then, I’ll hold on to what we had — the laughter, the tears, the small, ordinary moments that made up our world. I’ll let myself grieve when the waves come, then breathe, meditate, and return to life with his memory folded quietly inside my heart.

I know this post isn’t about dolls, but sometimes, I need to write — not to seek sympathy, but to share a truth.
To say that living with bipolar disorder is a dance between light and shadow — a journey of learning to love yourself even when the tide pulls hard.
We who live with it, we keep trying. We keep loving. We keep finding our way back to the light, no matter how many nights it takes.

Thank you, as always, for stopping by — for listening, for understanding.
May your night be soft, your heart gentle, and may peace find you, wherever your moon is shining tonight. 🌙

--

Dưới Ánh Siêu Trăng: Gửi Người Ở Phía Bên Kia Bầu Trời

Đêm nay, thế giới như phủ một lớp ánh bạc dịu dàng.
Trên cao, siêu trăng lặng lẽ treo giữa bầu trời nhung thẳm, xung quanh là hàng nghìn vì sao khẽ run rẩy.
Mọi thứ đều đẹp đến nao lòng, nhưng trong tim mình, một nỗi buồn lại dâng lên — nhẹ thôi, nhưng sâu, như dư âm của điều gì từng trọn vẹn.

Có lẽ bạn vẫn nhớ, mình từng nói rằng mình sống chung với rối loạn lưỡng cực.
Nếu bạn còn nhớ, mình cảm ơn thật nhiều.
Nếu không, cũng chẳng sao — mình chỉ muốn nhắc lại, vì cảm xúc của mình như thủy triều, lúc dâng cao rực rỡ, lúc lại lặng xuống trong những ngày trầm.
Và tối nay, có lẽ mình đang trôi về phía hoàng hôn của tâm hồn.

Đã sáu năm kể từ ngày chồng mình rời xa thế gian này, nhưng đôi khi, mình vẫn thấy như anh vừa mới bước ra khỏi cửa hôm qua.
Mình nhớ anh vô cùng — nụ cười ấy, giọng nói ấy, vòng tay ấy. Nhưng hơn hết, mình nhớ đôi mắt của anh.
Đôi mắt dịu dàng, sâu thẳm, chứa đựng cả sự bình yên của đời. Chỉ cần một ánh nhìn, mọi muộn phiền trong mình như tan biến.

Tối nay, khi ngước nhìn lên bầu trời, mình tưởng tượng anh đang mỉm cười với mình từ nơi siêu trăng kia — vẫn là ánh nhìn ấy, vẫn ấm áp như thuở nào.
Và mình tự hỏi… ở nơi xa ấy, liệu anh có đang nghĩ đến mình?
Liệu anh có nhớ mình, như cách mình đang nhớ anh dưới bầu trời này?
Đôi khi, mình mơ đến ngày được gặp lại anh — ở bên kia cầu vồng, nơi linh hồn sum họp trong bình yên và ánh sáng.

Nhưng trước khi ngày ấy đến, mình sẽ giữ trọn tất cả — những kỷ niệm ngọt ngào lẫn đắng cay, tất cả đều là một phần của tình yêu.
Mình sẽ cho phép bản thân được buồn, được khóc, rồi lại hít thở, ngồi thiền, và tiếp tục sống với hình bóng anh lặng lẽ trong tim — như một ngọn đèn nhỏ vẫn cháy trong góc khuya tĩnh mịch.

Mình biết, bài viết này không nói về búp bê như thường lệ.
Nhưng đôi khi, mình chỉ muốn thành thật — để kể cho bạn nghe rằng sống cùng rối loạn lưỡng cực không chỉ là những cơn sóng cảm xúc, mà còn là hành trình học cách yêu chính mình, học cách đi qua bóng tối mà vẫn giữ được ánh sáng.
Những người như mình vẫn luôn cố gắng, mỗi ngày, để yêu, để chữa lành, và để tiếp tục tỏa sáng theo cách dịu dàng nhất.

Cảm ơn bạn, như mọi khi, đã dừng lại và lắng nghe.
Chúc bạn một đêm thật yên bình, một trái tim thật hiền hòa, và một vầng trăng thật sáng trong tâm hồn. 🌙

Read More
Q's Creations Q's Creations

The Enchanted Silence

Where Snowfall Meets a Silent Dream

When the first ray of morning sunlight kissed the untouched powder snow, the whole world seemed to awaken beneath a veil of quiet magic. Trees stood still, crowned with sparkling white, while a soft breeze carried early–season snowflakes through the cold air—delicate, fleeting, and impossibly beautiful. Watching them drift past my workshop window, I suddenly found myself smiling, thinking of a girl who had found her way into my life not long ago—Sophia, my Dreaming Lorina from the cherished Volks x Junichi Nakahara collection.

I rose from my chair and walked toward my doll wardrobe, each step echoing softly against the wooden floor beneath me. As the closet opened, my eyes wandered slowly through dresses I had collected over the years—silks, velvets, lace, gentle pastels and timeless blacks—until they finally stopped at a gown I had never once used: a pristine white wedding dress from Volks.

It was breathtaking in its simplicity—made of rich satin that flowed like quiet water, with soft pleats that gathered gracefully at the waist, and a bodice wrapped in delicate, layered tulle like whispered vows. Every fold, every seam, every shimmer spoke of purity, promise, and unspoken dreams.

Today, that gown belonged to Sophia.

As I dressed her, the transformation felt tender and surreal. The innocence in her sculpt still lingered, but wrapped in white, she carried an air of gentle elegance. Her soft lips, rose–petal pink, seemed to whisper secrets of love; her gaze, half–dreaming, felt like she was waiting at the edge of a story only she knew. She looked like a bride suspended between childhood wonder and womanly grace—timeless, fragile, unforgettable.

I set up for the photoshoot with soft jazz humming in the background—slow notes curling through the air like silk ribbons. Under the quiet rhythm, I captured her from every angle, each photograph holding a breath of warmth against the winter world beyond my window. It felt like documenting a dream before it melted away.

Thank you, dear readers, for being here—your presence means more than you know. And with heartfelt gratitude to Volks and Junichi Nakahara, thank you for gifting the world a muse as ethereal as Sophia.

--

Nơi Tuyết Rơi Gặp Giấc Mơ Dịu Dàng

Khi tia nắng đầu tiên chạm vào lớp tuyết bột tinh khôi, mọi vật như bừng sáng dưới phép màu lặng lẽ của buổi bình minh. Cây cối đứng yên lặng, khoác lên mình chiếc áo trắng lấp lánh, gió nhẹ khẽ đưa những hạt tuyết đầu mùa bay chậm rãi trong không trung—mong manh, thuần khiết và đẹp đến nao lòng. Ngắm nhìn những hạt tuyết trôi ngang ô cửa sổ workshop, bất giác môi mình nở nụ cười khi nghĩ đến một cô bé mà mình may mắn mang về không lâu trước đây—Sophia, Dreaming Lorina từ bộ sưu tập Volks x Junichi Nakahara.

Mình đứng dậy và bước đến tủ trang phục búp bê, tiếng bước chân vang nhẹ trên nền gỗ. Khi cánh cửa mở ra, mắt mình dừng lại thật lâu trên từng bộ váy—những lớp ren, satin, nhung, những màu sắc dịu dàng và sang trọng—cho đến khi ánh nhìn dừng lại ở một chiếc váy cưới trắng tinh khôi mà chưa từng một búp bê nào của mình được khoác lên.

Chiếc váy ấy thật đẹp một cách bình yên—chất satin mềm mại như dòng nước tĩnh lặng, phần eo được xếp ly tinh tế, và phần thân áo phủ lớp tulle mỏng như lời hứa thì thầm. Mỗi nếp gấp, mỗi đường may đều gợi lên cảm giác thuần khiết, hy vọng và những giấc mơ chưa kịp gọi tên.

Hôm nay, chiếc váy ấy thuộc về Sophia.

Khi mình khoác lên cô bé bộ váy cưới, cảm giác thật dịu dàng và đầy xúc động. Vẻ ngây thơ vẫn còn đó, nhưng trong sắc trắng, Sophia như khoác thêm khí chất của một thiếu nữ trưởng thành—dịu dàng, thanh nhã mà vẫn rất đỗi mong manh. Đôi môi hồng như cánh hoa, ánh nhìn mơ màng như đang chờ một câu chuyện chỉ riêng mình thấu hiểu. Cô bé giống như một cô dâu đứng giữa ranh giới của tuổi thơ và sự trưởng thành—lặng lẽ, tinh khôi và khó quên.

Mình bắt đầu buổi chụp hình trong tiếng nhạc jazz êm dịu, từng giai điệu như làn khói lụa trôi nhẹ trong không gian. Dưới nhịp điệu ấy, từng tấm ảnh như giữ lại hơi ấm giữa mùa đông, như lưu giữ một giấc mơ trước khi tan vào hư không.

Cảm ơn các bạn đã luôn đồng hành—sự hiện diện của bạn thật sự là món quà quý giá. Và xin gửi lòng biết ơn sâu sắc đến VolksJunichi Nakahara vì đã mang đến một nàng thơ tuyệt đẹp mang tên Sophia.

Read More
Q's Creations Q's Creations

The Quiet Beauty That Finds Me Again

A Quiet Morning, A Gentle Return

Some stories in my studio begin not with new arrivals, but with girls who have been part of my heart for years. Roda is one of them — a Supiadoll beauty I brought home on November 11th, 2016. Her face has always felt like a study in harmony: wide doe eyes, a graceful nose, soft heart-shaped lips… all framed by the oval perfection of her sculpt. She has never needed to speak; her silence carries its own poetry.

This morning, with autumn light spilling softly through my workshop windows, I felt drawn back to her — as if she had been waiting patiently on the shelf for her moment to bloom again. I dressed her carefully: a pair of exquisitely detailed blue eyes from The Secret Art Studio, shimmering like frozen morning rivers; a blue-and-white school uniform lovingly crafted by Volks; and a platinum mohair wig from Leekeworld, light as breath, catching every flicker of sunlight.

The photoshoot felt like a quiet conversation.
Roda stood in the glow of the windows, serene and unhurried, while I moved around her with my camera, letting the soft breeze from the open door stir her mohair just enough to bring her to life. The morning felt gentle, unbroken, as though time itself had paused to watch her.

When the final shutter clicked, I wrapped my hands around my favorite hazelnut coffee — one last, slow sip, warm and comforting, grounding me in the sweetness of the moment. A perfect ending to a peaceful session with a girl who has been part of my journey for so long.

Thank you, as always, for stopping by my corner of the world — and for sharing in the quiet joy these dolls bring. My gratitude goes to Supiadoll, The Secret Art Studio, Volks, and Leekeworld for their beautiful craftsmanship, and to you — my readers — for walking beside me through each story, each portrait, each tender return.

--

Một Buổi Sáng Bình Yên, Một Lần Trở Về Dịu Dàng

Không phải câu chuyện nào trong studio của mình cũng bắt đầu bằng những nàng búp bê mới về. Có những câu chuyện khởi đầu từ những cô gái đã đồng hành cùng mình nhiều năm — và Roda chính là một trong số đó. Nàng là một tuyệt tác của Supiadoll mình mang về vào ngày 11/11/2016. Khuôn mặt nàng luôn là định nghĩa của sự hài hòa: đôi mắt to tròn như nai con, sống mũi thanh cao, đôi môi trái tim mềm mại… tất cả hòa vào nhau trên một gương mặt oval hoàn hảo. Nàng không cần lời nói; sự lặng im của nàng đã đủ để kể chuyện.

Sáng nay, dưới ánh nắng nhẹ của mùa thu xuyên qua cửa sổ xưởng, mình lại cảm thấy như được gọi trở về với nàng — như thể Roda đã chờ mình từ lâu để được tỏa sáng thêm lần nữa. Mình thay cho nàng một đôi mắt xanh đẹp đến nghẹn lòng, được chế tác tinh xảo bởi The Secret Art Studio, long lanh như dòng sông mùa đông. Bộ đồng phục xanh–trắng đến từ Volks ôm lấy dáng vẻ dịu dàng của nàng, và mái tóc mohair bạch kim từ Leekeworld nhẹ như tơ, bắt được từng tia sáng mặt trời.

Buổi chụp hình diễn ra như một cuộc trò chuyện thật khẽ.
Roda đứng trong ánh sáng mềm mại, bình yên và an tĩnh, còn mình thì di chuyển quanh nàng, để gió nhẹ từ khe cửa lay nhẹ mái tóc — khiến nàng như sống thật giữa không gian tĩnh lặng ấy. Thời gian trôi chậm lại, như cũng muốn nhìn nàng lâu hơn một chút.

Khi tiếng click cuối cùng vang lên, mình ôm chiếc ly cà phê hazelnut quen thuộc — một ngụm cuối thật dài, thật ấm, như khép lại một buổi sáng tròn đầy. Một cái kết đẹp cho một buổi chụp hình dịu dàng cùng cô gái đã ở bên mình suốt bao năm qua.

Cảm ơn bạn, như mọi khi, vì đã ghé thăm góc nhỏ này của mình — và vì đã chia sẻ niềm vui lặng lẽ mà những nàng búp bê đem lại. Xin gửi lời tri ân đến Supiadoll, The Secret Art Studio, Volks và Leekeworld vì những tác phẩm tuyệt đẹp, và gửi lời cảm ơn sâu sắc đến bạn — người đã đồng hành cùng mình trong từng câu chuyện, từng bức ảnh, từng lần trở về dịu dàng như thế này.

Read More
Q's Creations Q's Creations

The Day My Heart Found Her

Whispers from the Catacomb

It was on a quiet Halloween night in 2022 when I first discovered her—hidden like a whispered secret on the Denver Doll Emporium website. Something about her stopped me, the way beauty sometimes does: softly, unexpectedly, yet with a certainty that pulls at the heart.

In her promotional photos, she looked like a dream carved from twilight—a delicate face framed by pale, silken hair; eyes that shimmered with a tender mix of innocence and quiet strength; an outfit stitched with mystery and myth, like a costume borrowed from an ancient tale. There was a gentleness in her lips, a softness in her gaze, yet her crown—adorned with tiny skulls, crosses, and shimmering jewels—gave her the kind of ethereal, haunting presence that only Fairyland could create. She was beautiful… but in a way entirely her own.

Her name was Hwayu—part of Fairyland’s Minifee Hwayu (The Catacomb) set—and I knew in that very moment she would become a cherished addition to my warm, cozy little BJD family.

She came to me through a six-month layaway—six long, aching, oh-my-goodness-will-this-ever-end months. When the message finally arrived from DDE saying my final payment was made, my heart felt like it leapt straight out of my chest. I scheduled my pickup immediately, though it felt like even a few days was an eternity.

And then the day arrived.

I still remember parking in front of the shop, the way my hands trembled with excitement as I reached for the door. Inside, one of the associates stood waiting with Hwayu’s doll box and the separate accessory box—Fairyland’s signature care and mindfulness. I’ve always admired how gently they treat their creations: dolls packed apart from their outfits, special heads placed with intention, event pieces tucked safely into their own spaces. It’s as though they understand each doll is more than resin—they’re fragments of stories waiting to be lived.

The associate smiled warmly and placed Hwayu into my hands. And just like that, she was mine.

Back home in my workshop, the air filled with the familiar rustle of tissue paper and the soft excitement of a box opening. Hwayu emerged like a celestial being—her premium eyes glimmering with silver hues, her outfit detailed with intricate lace, mesh sleeves, and sculptural armor pieces. Dressing her felt like preparing a princess for a forgotten throne, every ribbon tied with care, every accessory placed with reverence.

Life, of course, swept me away, as it always does, and somehow it took only three years for me to finally give her the photoshoot she deserved. Just three years—not long at all… right? 😉

Today, under the quiet glow of my studio lights, she came alive before my lens. Hwayu posed with the elegance of a storybook heroine—soft, fierce, timeless. Photographing her felt like stepping briefly out of reality and into a world stitched with fantasy and forgotten magic.

To Fairyland, to Denver Doll Emporium, and to each one of you who shares this creative path with me—thank you.
Your kindness keeps this little journey alive.
And I hope, truly, that you enjoy seeing Hwayu in my gallery as much as I loved capturing her.

--

Lời Thì Thầm Từ Hầm Mộ

Đó là vào một đêm Halloween yên tĩnh của năm 2022, khi mình vô tình nhìn thấy nàng trên trang web của Denver Doll Emporium — như một bí mật dịu dàng đang chờ được tìm thấy. Chỉ một khoảnh khắc thôi, nhưng nàng khiến trái tim mình khựng lại, như vẻ đẹp đôi khi vẫn làm — nhẹ nhàng, bất ngờ, nhưng đầy chắc chắn.

Trong những bức ảnh quảng cáo, nàng đẹp như một giấc mơ bước ra từ màn hoàng hôn — gương mặt mong manh với mái tóc bạch kim mềm mượt, đôi mắt như chất chứa sự trong trẻo xen lẫn những câu chuyện chưa kể. Bộ trang phục nàng khoác lên mình tựa như được rút ra từ một truyền thuyết xa xưa: đậm chất bí ẩn, tinh xảo, và thoáng chút ma mị. Đôi môi nhỏ nhắn, ánh nhìn dịu dàng, nhưng chiếc vương miện — trang trí bằng những chiếc sọ tí hon, thánh giá, và những viên đá lấp lánh — khiến nàng mang vẻ đẹp siêu thực, vừa huyền bí vừa mong manh. Một nét đẹp rất riêng, không lẫn vào đâu được.

Nàng tên Hwayu — thuộc dòng Fairyland Minifee Hwayu (The Catacomb) — và mình biết ngay rằng nàng sẽ trở thành một phần quý giá của gia đình BJD ấm áp của mình.

Nàng được mình rinh về qua một kế hoạch trả góp 6 tháng — sáu tháng dài lê thê, ngóng từng ngày, đếm từng hơi thở. Đến khi DDE nhắn rằng khoản thanh toán cuối đã hoàn tất, mình gần như bật khóc vì vui mừng. Mình đặt lịch đến nhận nàng ngay, dù phải chờ thêm vài hôm — mà như cả một đời.

Rồi ngày đó cũng đến.

Mình nhớ rõ cảm giác khi đỗ xe trước cửa tiệm, đôi tay khẽ run vì hồi hộp. Bước vào trong, một nhân viên đã đứng sẵn với chiếc hộp búp bê cùng hộp phụ kiện riêng — phong cách cẩn thận rất đặc trưng của Fairyland. Họ luôn phân tách búp bê, trang phục, phụ kiện rất chu đáo; đầu ngủ, đầu event cũng được xếp đặt tinh tế. Họ như hiểu rằng mỗi nàng búp bê không chỉ là resin — mà là một câu chuyện đang đợi được kể.

Nhân viên mỉm cười và trao Hwayu vào tay mình. Và thế là… nàng đã thật sự thuộc về mình.

Trở về workshop, không khí đầy ắp tiếng sột soạt của giấy bọc và niềm háo hức quen thuộc. Khi mở hộp, Hwayu hiện ra như một thiên thần — đôi mắt premium của nàng ánh lên sắc bạc lấp lánh, bộ trang phục đen xuyên thấu kết hợp cùng những chi tiết áo giáp nhỏ tinh xảo. Việc mặc đồ cho nàng cảm giác như đang chuẩn bị cho một nữ vương cổ đại trở về ngai vàng — từng dải ruy băng, từng phụ kiện đều được đặt bằng tất cả sự trân trọng.

Cuộc sống bận rộn cuốn mình đi, và rồi… chỉ ba năm sau mình mới có thể chụp cho nàng một buổi ảnh đúng nghĩa. Chỉ ba năm — nhanh mà, đúng không? 😉

Hôm nay, dưới ánh đèn dịu của studio, nàng như sống dậy trước ống kính — dịu dàng, kiêu sa, và đầy mê hoặc. Chụp nàng là bước ra khỏi thực tại một thoáng, để bước vào thế giới của phép màu và những câu chuyện cổ xưa còn sót lại.

Gửi lời cảm ơn đến Fairyland, Denver Doll Emporium, và đặc biệt là các bạn — những người luôn đồng hành trên hành trình sáng tạo này.
Cảm ơn vì đã ở đây.
Hy vọng bạn sẽ thích những bức ảnh của Hwayu trong gallery của mình như chính niềm vui mình đã cảm nhận khi được chụp nàng.

Read More
Q's Creations Q's Creations

Among Sunbeams and Coffee Steam

Morning Light With Miriam

It was 8:30 in the morning, the kind of hour when sunlight feels soft and generous, spilling through the windows of my little workshop like a blessing. The rays drifted across the room, pausing on shelves, touching resin cheeks, and awakening the quiet beauty of every doll they kissed. What a gentle, golden morning.

With my chin resting lightly on my hand, I stirred my warm coffee in slow, thoughtful circles. The hazelnut aroma curled upward, wrapping the room in comfort. My eyes wandered over the dolls resting in their cabinets and on their shelves—each one with her own story, her own presence.
And then, like destiny whispering my name, my gaze stopped on Miriam.

She arrived not long ago, in September of 2025—one of those rare days that imprint themselves softly but permanently on the heart. I still remember coming home from work, tired but hopeful, and seeing a familiar shape waiting on the porch: a rectangular box, carefully stamped from Korea. I knew instantly. My Miriam had come home.

Inside my workshop, I opened the box with quiet reverence. And there she was—an angel in “real” skin, that warm café tone that suited her so perfectly. Her old-style smoky makeup gave her a soft, elegant mystery. She came with her 60cm small-bust body, hands delicately blushed, as though she had stepped from another world into mine.

Waiting for her arrival were treasures already prepared:
a pair of gray eyes handcrafted by the skilled artist of The Secret Art Studio,
a short brown wig,
a navy-gray outfit from VOLKS,
and a pair of simple black boots from Iplehouse.

Once dressed, she stole my breath.
A tan-skinned angel—quietly radiant, tenderly alive—another precious soul added to my ever-growing family of BJDs. How grateful I am to everyone who helped her find her way safely home.

After a long, warm sip of coffee, I set the cup down and began preparing my studio for her photoshoot.

The morning unfolded in peaceful silence—sunlight drifting like silk across her face, the soft hum of the world outside, and the sweet hazelnut scent still lingering in the air. Miriam posed beneath the sunbeams as though she belonged to the light itself. Every click of my Nikon felt like capturing a heartbeat… a moment suspended… a quiet miracle made of resin, shadow, and morning gold.

Thank you, always, to those who walk beside me on this creative path—my dear readers, the artists who bring these beauties to life, and every gentle soul who shares in these small moments of wonder.
Wishing you a day filled with warmth, good energy, and a little bit of magic.

--

Buổi Sáng Bình Yên Cùng Miriam

8 giờ 30 sáng — cái giờ mà nắng đẹp đến lạ. Ánh mặt trời len qua khung cửa sổ xưởng nhỏ của mình, nhẹ nhàng rải những vệt sáng vàng óng lên từng cô búp bê. Nắng dừng lại nơi nào, nơi đó lại bừng lên một vẻ đẹp trầm lặng, dịu dàng. Một buổi sáng thật tuyệt.

Chống cằm, mình khuấy nhẹ tách cà phê nóng. Hương hazelnut ngọt ấm lan ra khắp căn phòng, như ôm lấy trái tim mình. Ánh mắt mình đi một vòng khắp xưởng—những cô búp bê đang đứng yên trong tủ kính và trên kệ sách, mỗi nàng mang một câu chuyện riêng.
Và rồi, định mệnh khẽ gọi tên mình. Mình dừng lại ở Miriam.

Cô ấy chỉ mới về nhà hồi tháng 9 năm 2025 thôi—một ngày mà đến giờ mình vẫn nhớ như in. Hôm đó đi làm về, bước lên hiên nhà, mình thấy một chiếc hộp chữ nhật quen thuộc đặt bên cửa. Con dấu từ Hàn Quốc hiện rõ. Tim mình khẽ rung lên. Miriam đã về rồi.

Trong xưởng, mình mở hộp thật cẩn thận. Và Miriam hiện ra—như một thiên thần với làn da “real” ấm áp, màu cà phê dịu dàng và hoàn mỹ. Lớp makeup cổ điển kiểu smokey càng làm tăng nét bí ẩn và thanh tao. Cô đi cùng body nhỏ 60cm, đôi tay blushing nhẹ như vừa được nắng khẽ chạm.

Chờ sẵn cho cô là:
đôi mắt xám tuyệt đẹp do nghệ nhân của The Secret Art Studio chế tác,
một mái tóc ngắn màu nâu,
bộ navy/gray tinh tế từ VOLKS,
và đôi boots đen giản dị từ Iplehouse.

Khi khoác lên cô tất cả những món ấy, mình đã không khỏi sững sờ.
Một thiên thần da nâu—nhỏ bé, duyên dáng, và đẹp đến nghẹt thở.
Miriam là một phần vô giá mới trong gia đình BJD của mình. Cảm ơn tất cả những ai đã giúp cô đến được đây, an toàn và rực rỡ như chính định mệnh sắp đặt.

Sau một ngụm cà phê ấm, mình đặt tách xuống bàn và bắt đầu chuẩn bị cho buổi chụp hình.

Buổi sáng trôi qua thật yên bình—ánh nắng mỏng như lụa vờn trên khuôn mặt Miriam, thế giới bên ngoài khẽ thở, còn hương hazelnut thì vẫn dịu dàng bao lấy căn phòng. Miriam đứng dưới nắng như thể cô thuộc về ánh sáng ấy từ lâu rồi. Mỗi tiếng “tách” từ chiếc Nikon là một nhịp tim được ghi lại… một khoảnh khắc nhỏ bé mà đẹp đến nao lòng.

Cảm ơn mọi người—độc giả thân yêu, các nghệ nhân tài hoa đã tạo nên những nàng thơ này, và tất cả những ai đồng hành cùng mình trên hành trình sáng tạo này.
Chúc bạn một ngày thật ấm áp, đầy năng lượng tốt và một chút phép màu dịu dàng.

Read More
Q's Creations Q's Creations

Whispers Beneath the Northern Lights

When the Sky Remembered Us: A Night Beneath the Northern Lights

Last night, the world felt quieter than it had in a long time. The kind of quiet that settles not just around you, but inside you—soft, slow, and full of unspoken things.

I stepped outside expecting nothing more than the familiar stillness of a Colorado night. But instead, I found the sky unfolding into something ancient… something luminous… something that felt like a memory I didn’t know I had been carrying inside me.

Above the dark silhouette of pines and distant hills, a curtain of light began to shimmer—first faint, then bold, then impossibly alive. The northern lights, in their rarest colors, swept across the heavens in shades of ruby red and apple green, as if the sky itself had dipped its hands into a forgotten palette.

The moment didn’t feel real.
It felt like a story whispered from another lifetime.

The red glow rose like embers lifted from a mythical fire, while soft strokes of green brushed the horizon—a quiet promise that even the coldest nights can still hold wonder. Stars blinked through the light as if trying to remember their place among such beauty.

For a long time, I simply stood there in the dark, my breath caught somewhere between awe and a strange, aching kind of nostalgia. There was something familiar in the way the lights danced—something reminiscent of childhood winters, of lantern-lit evenings, of standing beside people I have loved and lost, watching the sky shift from blue to violet to night.

It struck me then how small we are, and yet how deeply connected we become in moments like this—when the world pauses, and all that remains is light and silence and the steady beat of your own heart.

The northern lights felt like a reminder.

A reminder that beauty still exists in the unexpected places.
That even in seasons of heaviness, the universe continues to write its own quiet miracles across the sky.
That somewhere between grief and hope, there is a glow meant just for us—a soft reassurance that we are still here, still breathing, still capable of wonder.

I watched until the colors faded into the horizon, leaving behind only darkness… and a feeling I couldn’t quite put into words. A tenderness, perhaps. A gentle sense of being held by something vast and kind. A moment I know I’ll carry with me long after this season has passed.

Last night, the sky remembered us.
And in its light, I remembered myself too.

Thank you, as always, for walking with me through these small, quiet miracles.
May your nights be gentle, your heart be warm, and may you always find light—especially on the darkest roads.

--

Khi Bầu Trời Nhớ Đến Chúng Ta: Một Đêm Dưới Ánh Cực Quang

Đêm qua, thế giới bỗng yên ắng theo một cách rất riêng.
Một sự tĩnh lặng không chỉ phủ xuống mặt đất, mà còn len vào bên trong trái tim — êm đềm, chậm rãi, và chất chứa những điều khó gọi thành lời.

Mình bước ra ngoài với ý nghĩ sẽ chỉ gặp lại khung cảnh quen thuộc của một đêm Colorado tĩnh mịch. Nhưng thay vào đó, bầu trời mở ra một điều gì đó cổ xưa… rực rỡ… và đẹp đến mức khiến mình ngỡ như đang đứng trong ký ức của chính mình — một ký ức mà mình không biết rằng mình đã mang suốt bao lâu.

Ngay trên đường chân trời tối thẳm, nơi bóng thông và dãy đồi xa xăm chập chờn, những dải sáng bắt đầu hiện lên — lúc mờ nhạt, lúc rực rỡ, rồi sáng bừng lên đến mức… dường như đang hít thở.
Cực quang — trong sắc đỏ hiếm gặp nhất, dịu dàng hòa vào ánh xanh táo nơi chân trời — chầm chậm lướt qua bầu trời như nét cọ của một họa sĩ đang miệt mài vẽ lại thế giới.

Khoảnh khắc ấy không giống thực tại.
Nó giống như một câu chuyện cổ tích mà ai đó thì thầm từ kiếp nào.

Ánh đỏ bùng lên như tàn lửa bay khỏi một ngọn lửa huyền thoại, còn sắc xanh nhạt phía dưới tựa một lời nhắc nhở dịu dàng rằng những đêm lạnh giá vẫn có thể ôm ấp điều kỳ diệu.
Những vì sao le lói qua lớp ánh sáng, như đang cố nhớ rằng chúng cũng thuộc về bầu trời này.

Mình đứng đó trong bóng tối rất lâu, hơi thở mắc lại giữa ngực — lưng chừng giữa ngạc nhiên và một nỗi hoài niệm đến lạ.


Có điều gì quen thuộc trong điệu nhảy của cực quang — điều gì đó gợi nhớ những mùa đông tuổi nhỏ, những chiều tối dưới ánh đèn vàng, những khoảnh khắc đứng cạnh những người mình đã yêu thương, nhìn bầu trời chậm rãi chuyển từ xanh sang tím rồi thành đen.

Khi ngắm nhìn, mình chợt nhận ra chúng ta nhỏ bé nhường nào — và cũng thật kỳ lạ — trong những khoảnh khắc như thế này, ta lại cảm thấy mình được kết nối với thế giới theo một cách sâu sắc nhất.

Cực quang đêm qua như một lời nhắc nhở.

Rằng vẻ đẹp vẫn tồn tại ở những nơi ta không ngờ tới.
Rằng ngay cả trong những ngày nặng nề nhất, vũ trụ vẫn kiên nhẫn viết những phép màu lặng lẽ lên bầu trời.
Rằng giữa mất mát và hy vọng, ta luôn có một vệt sáng để bám vào — như một cái ôm mềm của tạo hoá dành cho những tâm hồn còn đang chập chững bước qua những thăng trầm.

Mình đứng đó cho đến khi sắc đỏ dịu dần, ánh xanh tan vào đường chân trời, để lại bầu trời tối trở lại… và trong lòng mình, một cảm giác khó diễn đạt thành lời. Một sự ấm áp mơ hồ. Một cảm giác được chở che bởi điều gì đó rộng lớn và hiền từ. Một khoảnh khắc mình biết rằng sẽ mang theo thật lâu — lâu hơn cả mùa đông năm nay.

Đêm qua, bầu trời đã nhớ đến chúng ta.
Và trong ánh sáng ấy… mình cũng nhớ lại chính mình.

Cảm ơn bạn, như mọi khi, đã bước cùng mình qua những điều tưởng nhỏ bé nhưng lại đủ sức làm trái tim rung lên.
Chúc bạn một đêm thật bình an, một trái tim thật dịu dàng…
Và một vệt sáng thật đẹp trong bầu trời riêng của bạn.

Read More
Q's Creations Q's Creations

The Winter Muse

Born of Snow and Sunlight: My Sartoria J Jenice

It was a snowy morning in mid-November, 2022 — the kind that quiets the world beneath a blanket of white. I sat by the window, a cup of warm coffee in hand, watching as soft flakes drifted gently from the heavens. There’s something sacred about mornings like that — still, reflective, and full of possibility. Out of habit, I began browsing the internet, wondering if any new dolls had been released.

And then, as if guided by fate, I found myself on Sartoria J’s website.
There it was — a new creation called the 64 Mintonette body. Sleek, elegant, and utterly breathtaking, unlike anything before it. Its long, sculpted lines and graceful proportions felt like poetry carved in resin. Alongside it stood Jenice, a new sculpt — one that stopped my heart for a moment. Her beauty was distinct, carrying the quiet strength and refined grace of an Asian woman.
I knew instantly — she was the one.

That very day, I placed my order through layaway: Jenice with custom factory makeup, and a few dresses that felt made for her spirit. Seven months later, she arrived — radiant, serene, and impossibly lovely. Her features struck me: wide amber eyes filled with warmth, finely arched brows, and lips soft yet full of character — every detail a testament to Sartoria J’s artistry.

I completed her look with a special pair of brown glass eyes from The Secret Art Studio, perfectly matching her complexion and mood. Due to a busy schedule, I didn’t photograph her immediately, but she waited patiently — quiet and graceful — for her moment to shine.

And that moment came at last.
The sunlight streamed through my studio windows, golden and gentle, casting a tender glow upon her face. Her wig from Iplehouse, an old treasure no longer made, framed her features like silk. The dress — one of Sartoria J’s limited pieces — shimmered softly in hues of green and black lace, elegant and timeless.

As I lifted my camera, time seemed to slow. Each click of the shutter felt like capturing a heartbeat — her gaze, her quiet poise, her story. Through the lens, Jenice became more than a doll; she was a muse, a reflection of calm strength and silent beauty.

When I look at these photos now, I see not just artistry, but emotion — a blend of patience, discovery, and love that spans from that snowy morning to this moment of sunlight and creation.

To those who’ve followed my journey — thank you.
To Sartoria J, for crafting beauty beyond words.
To The Secret Art Studio, for those soulful eyes.
And to Iplehouse, for the wig that completed her story.
Thank you all — for reminding me that art, in all its forms, is simply another way of finding peace.

--

Sinh Ra Từ Tuyết Và Ánh Mặt Trời: Jenice Của Mình

Đó là một buổi sáng giữa tháng Mười Một năm 2022 — tuyết rơi trắng xóa, lặng lẽ phủ lên thế gian một tấm chăn mềm. Mình ngồi bên cửa sổ, tay ôm ly cà phê ấm, ngắm nhìn từng bông tuyết rơi khẽ từ bầu trời. Những buổi sáng như thế luôn khiến lòng người dịu lại — tĩnh lặng, trầm tư, và đầy hy vọng. Trong thói quen quen thuộc, mình mở mạng, xem thử có tin tức gì mới về những cô búp bê.

Và rồi, như một sự sắp đặt của định mệnh, mình ghé vào trang web Sartoria J.
Ngay lập tức, ánh nhìn mình dừng lại nơi một cái tên mới: 64 Mintonette body.
Khác hẳn với những dáng cũ, thân hình mới này thanh thoát, cân đối, và mang vẻ đẹp tựa thơ khắc trên resin. Đi cùng với nó là Jenice, một khuôn mặt mới — kiều diễm đến mức khiến tim mình khẽ ngừng đập. Ở nàng có nét đẹp Á Đông dịu dàng, sâu lắng, và đậm chất cổ điển.
Ngay giây phút ấy, mình biết — nàng chính là định mệnh của mình.

Ngày hôm đó, mình đặt hàng Jenice qua layaway, với trang điểm tùy chọn từ hãng và vài bộ váy đi kèm.
Bảy tháng sau, Jenice về đến nhà.
Nàng đẹp đến nao lòng — đôi mắt nâu ánh mật đầy cảm xúc, hàng mày cong mảnh mai, đôi môi đầy đặn, mềm mại. Mọi chi tiết đều tinh tế, như thể từng đường nét được thổi hồn bằng tình yêu của nghệ nhân.

Mình chọn cho nàng đôi mắt nâu thủ công từ The Secret Art Studio, vừa khớp hoàn hảo với tông da, vừa làm nổi bật vẻ trầm tĩnh tự nhiên. Vì công việc bận rộn, mãi đến gần đây mình mới có dịp chụp nàng — và khoảnh khắc ấy, đáng giá từng phút chờ đợi.

Ánh nắng len qua khung cửa sổ studio, nhẹ như lụa, phủ lên gương mặt nàng một tầng sáng ấm. Chiếc tóc giả từ Iplehouse, món bảo vật cũ nay đã ngừng sản xuất, lại vừa vặn ôm lấy dáng mặt nàng như thể sinh ra dành riêng cho Jenice. Bộ váy — một thiết kế giới hạn của Sartoria J — tông xanh ngọc và ren đen, vừa cổ điển vừa sang trọng.

Khi mình nâng máy ảnh lên, thời gian như ngừng lại.
Mỗi cú bấm máy đều như giữ lại một nhịp thở — ánh mắt nàng, thần thái nàng, câu chuyện nàng kể bằng sự im lặng dịu dàng. Qua ống kính, Jenice không còn là một búp bê, mà là một nàng thơ — hiện thân của sự bình yên và vẻ đẹp sâu lắng.

Giờ đây, khi nhìn lại những bức ảnh ấy, mình thấy không chỉ là nghệ thuật, mà là cảm xúc — kết tinh của kiên nhẫn, đam mê, và tình yêu từ buổi sáng tuyết trắng năm nào đến hôm nay.

Gửi lời cảm ơn chân thành đến những ai đã đồng hành cùng mình.
Cảm ơn Sartoria J vì đã tạo nên một kiệt tác.
Cảm ơn The Secret Art Studio vì đôi mắt biết nói ấy.
Và cảm ơn Iplehouse vì mái tóc đã hoàn thiện câu chuyện của Jenice.

Cảm ơn tất cả — vì đã giúp mình nhớ rằng, nghệ thuật, suy cho cùng, chính là con đường đưa ta trở về với bình yên trong tim.

Read More
Q's Creations Q's Creations

Where history still breathes

The Heart of a Small Town

It was the kind of autumn afternoon when the light feels golden and forgiving, softening every edge it touches. I remember walking down the quiet street of that little Colorado town, camera in hand, when I first saw it — the Old Park County Courthouse standing tall against the wide blue sky.

Built in 1874, two years before Colorado became a state, it has watched the world change for nearly a century and a half. Through snowstorms and summers, wars and weddings, new generations and fading memories, those red brick walls have stood firm — a silent witness to the stories of the people who called this valley home.

I stood there for a long while, just looking. The courthouse wasn’t grand in the way city buildings are; its beauty was quieter — found in the worn stone steps, the windows that caught the afternoon sun, and the clock tower that seemed to guard the town’s heartbeat. You could almost feel the history humming through the air — the echoes of laughter, arguments, verdicts, and vows that once filled its halls.

In that moment, I thought about all the hands that had built it. The people who carved out lives in a wild land, who believed in community, in fairness, in the idea that justice could take root even in a frontier town.
And I thought, too, about how much we owe them — those who came before us, who endured hardship so that we could live in peace and possibility.

I took my photo as the sun began to dip lower, painting the courthouse in hues of honey and amber. The building glowed softly, dignified and enduring — much like the spirit of the town itself.

One hundred and fifty years later, it still stands. Still serving. Still reminding us that some things — integrity, hope, faith in something larger than ourselves — are meant to last.

To those who walked the path of history before us — who built, dreamed, and sacrificed — thank you for giving us the gift of this peaceful day.
And to my dear readers, thank you for pausing here with me, for remembering, for caring.
May we all carry that same quiet strength forward.

--

Trái Tim Của Thị Trấn Nhỏ

Đó là một buổi chiều thu dịu dàng, khi ánh nắng như phủ một lớp mật ong lên mọi thứ, khiến cả thế giới bỗng trở nên hiền hòa hơn.
Mình đi dọc con đường nhỏ của thị trấn ở Colorado, cầm chiếc máy ảnh trên tay, và rồi dừng lại — trước tòa nhà Old Park County Courthouse, sừng sững giữa nền trời xanh thẳm.

Tòa nhà được xây dựng vào năm 1874, hai năm trước khi bang Colorado chính thức ra đời.
Suốt gần một thế kỷ rưỡi, nó đã chứng kiến bao đổi thay — qua những mùa đông tuyết phủ và những mùa hè rực rỡ, qua chiến tranh và bình yên, qua những cuộc hôn nhân, phiên tòa, và những câu chuyện đời thường. Những bức tường gạch đỏ ấy vẫn đứng đó, lặng lẽ lưu giữ ký ức của cả một vùng đất.

Mình đứng nhìn thật lâu.
Tòa nhà không hùng vĩ như những công trình giữa thành phố lớn, nhưng vẻ đẹp của nó lại nằm ở sự giản dị — ở những bậc đá đã mòn dấu chân người, ở khung cửa sổ phản chiếu ánh chiều vàng, ở chiếc tháp đồng hồ như nhịp tim trầm lắng của cả thị trấn.
Dường như lịch sử vẫn đang thở đâu đó quanh đây — trong từng làn gió, từng viên gạch, từng âm thanh khẽ khàng của quá khứ.

Mình nghĩ về những con người đã dựng nên nó — những người khai phá miền đất hoang sơ, tin vào cộng đồng, vào công lý, và vào niềm hy vọng rằng sự công bằng có thể bén rễ ở nơi tận cùng miền viễn tây.
Và mình biết, chúng ta đang sống giữa những di sản của lòng can đảm — của những người đã bước đi trước, đã chịu đựng và hy sinh, để hôm nay chúng ta có thể tận hưởng bình yên và tự do.

Khi mặt trời dần khuất sau dãy núi, ánh sáng đổ lên tòa nhà một màu vàng ấm như kỷ niệm.
Tòa án cổ kính ấy tỏa sáng trong hoàng hôn — trầm mặc, kiêu hãnh, và vĩnh cửu.

Sau 150 năm, nó vẫn đứng đó. Vẫn phục vụ. Vẫn nhắc nhở chúng ta rằng: có những điều như niềm tin, chính nghĩa, và lòng nhân ái — là những giá trị không bao giờ phai.

Xin gửi lời tri ân sâu sắc đến những con người đã bước qua con đường lịch sử — những người đã xây dựng, đã mơ, và đã hiến dâng để chúng ta có được một ngày bình yên hôm nay.
Và cảm ơn bạn, người đã dừng lại đọc những dòng này — cảm ơn vì đã cùng mình lắng nghe tiếng nói của thời gian.
Mong rằng chúng ta luôn giữ được trong tim mình sự bình an và lòng biết ơn ấy.

Read More
Q's Creations Q's Creations

The Stillness of September

Where autumn begins to whisper

It was one of those September mornings when the air smelled faintly of pine and change. The world felt suspended — caught between summer’s lingering warmth and the quiet promise of fall.

We had gone camping for the weekend, chasing that familiar freedom that only the mountains could give. I remember waking early, long before the others, when the world was still wrapped in mist. I stepped outside the tent, camera in hand, and there it was — a view so breathtaking it silenced everything inside me.

Golden aspens stretched across the hillside like a field of sunlight, their reflection trembling softly in the still lake below. Behind them, the mountains stood tall and patient, their peaks brushed with pale morning light. For a moment, it felt like the earth was holding its breath — as if it, too, wanted to stay in that fragile beauty just a little longer.

I took the photo almost without thinking, afraid that if I hesitated, the moment would disappear. But even after the shutter clicked, I didn’t move. I just stood there — listening to the wind, watching the light shift, feeling an ache I couldn’t quite name. Maybe it was peace. Maybe it was gratitude. Maybe both.

Sometimes, beauty doesn’t shout. It simply waits for you — quiet and still — until you’re ready to see it.

That morning, in the heart of September, I did.

--

Nơi mùa thu khẽ thì thầm

Đó là một buổi sáng tháng Chín, khi không khí thoang thoảng mùi thông và mùi đổi mùa. Bầu trời cao và trong đến mức tưởng như có thể chạm tay vào, còn mặt đất thì phủ một lớp sương mỏng, dịu dàng như hơi thở của đất trời.

Cuối tuần ấy, mình đi cắm trại — tìm lại chút tự do mà chỉ có núi rừng mới mang lại. Mình dậy thật sớm, khi mọi người vẫn còn say ngủ, và cầm máy ảnh bước ra ngoài. Khoảnh khắc đó, cảnh vật trước mắt khiến mình lặng người.

Cả triền đồi phủ vàng bởi rừng bạch dương, ánh nắng sớm khẽ đậu trên từng ngọn lá, còn mặt hồ phía dưới phản chiếu lại như một tấm gương lung linh. Phía xa, ngọn núi sừng sững trong ánh bình minh nhạt, trầm mặc và yên bình. Mọi thứ dường như dừng lại — thời gian, gió, và cả nhịp tim.

Mình giơ máy lên, chụp vội một tấm, sợ rằng nếu chần chừ, khoảnh khắc ấy sẽ tan biến. Nhưng ngay cả sau khi bấm máy, mình vẫn đứng yên, chỉ để nghe gió thì thầm qua tán lá, nhìn ánh sáng khẽ đổi trên mặt hồ, và cảm nhận một nỗi xúc động lặng lẽ lan ra trong tim. Có lẽ đó là bình yên. Có lẽ là biết ơn. Có lẽ là cả hai.

Đôi khi, vẻ đẹp không cần tìm kiếm. Nó chỉ lặng lẽ chờ ta — cho đến khi trái tim mình đủ yên để nhận ra nó.

Và sáng hôm ấy, giữa lòng tháng Chín, mình đã nhận ra.

Read More
Q's Creations Q's Creations

A Vision of Purity

Lua – The Graceful Bride of Supiadoll

When I opened the doll wardrobe this morning, sunlight streamed through the window, falling gently on a dress I had nearly forgotten — a wedding gown from DollHearts, white as snow and untouched by time. It lay there quietly, still folded in its clear cover, as though it had been waiting all these years for the right soul to bring it to life.

I lifted it carefully, my fingers tracing the lace and pearls stitched so delicately along its edge. There was something almost sacred about that moment — the stillness, the scent of soft fabric, the hush that fills the air when memory stirs. I smiled then, a small, knowing smile.
Today, it would be Lua.

Lua, from Supiadoll, has always carried the kind of beauty that doesn’t shout — a quiet grace that lingers in the space between elegance and innocence. Her blond hair from Leekeworld, light and silken, curls softly at the ends, catching the morning light. Two tiny decorative pins rest like stars in her hair. Her blue eyes from The Secret Art Studio glimmer with a gentle strength — bright, soulful, endlessly kind.

Her original faceup from Supiadoll has that classic, old-world charm: soft blush, understated lips, and eyes that seem to remember something tender. Dressed in the white gown, she looks less like a doll and more like a story — one about love, about patience, about all the beautiful things that endure.

The backdrop today was a deep burgundy, rich and velvety like red wine in candlelight. Against it, the ivory of her gown glowed faintly, as if lit from within. Through my camera, I saw her standing there — quiet, unassuming, yet radiant. There was a hush in the room, a stillness that felt almost holy. I clicked the shutter and felt that familiar ache of beauty — the kind that fills your chest until you forget to breathe.

Lua was more than my model today.
She was a reminder — that grace can be found in silence, that beauty lives in gentleness, that even time cannot fade what is made with love.

To Supiadoll, for sculpting such poetry in resin — thank you.
To The Secret Art Studio, for eyes that hold both light and soul — thank you.
To Leekeworld, for that hair like spun sunlight — thank you.
And to you, dear readers — thank you for walking quietly with me through this moment.
May your day be soft, and your heart, unhurried.

--

Lua – Nàng Thiếu Nữ Đoan Trang

Sáng nay, khi mình mở tủ quần áo của những cô nàng búp bê, ánh nắng đầu ngày khẽ tràn vào phòng, chạm đến chiếc váy cưới trắng tinh của DollHearts mà mình đã mua từ rất lâu.
Chiếc váy nằm yên trong lớp bọc trong suốt, im lặng và thanh khiết như thể thời gian chưa từng chạm tới. Dường như nó vẫn đợi — đợi một ai đó thật xứng đáng để khoác lên mình, để thở lại một hơi thở của ký ức và dịu dàng.

Mình nhẹ nhàng nâng chiếc váy lên. Những sợi ren mềm mại lướt qua đầu ngón tay, mát lạnh mà thân thuộc. Một khoảnh khắc rất tĩnh, rất lạ — như thể trong căn phòng nhỏ ấy, chỉ còn lại mình và thời gian đang trò chuyện với nhau.
Rồi mình khẽ cười.
Hôm nay, người được chọn là Lua.

Lua – nàng thiếu nữ đến từ Supiadoll, mang trong mình vẻ đẹp không ồn ào, không rực rỡ, nhưng khiến người ta nhớ mãi.
Mái tóc vàng óng của Leekeworld, mềm như tơ, xoăn nhẹ ở phần đuôi, khẽ lay động theo ánh sáng ban mai. Hai chiếc bim nhỏ cài trên tóc lấp lánh như những vì sao.
Đôi mắt xanh của The Secret Art Studio (Canada) sâu thẳm và dịu dàng, ánh lên vẻ thông minh, nhân hậu, như chứa cả một bầu trời bình yên.

Lớp makeup cổ điển của Supiadoll khiến nàng trông vừa cổ điển vừa thanh tao — đôi má hồng phớt nhẹ, bờ môi dịu ngọt, ánh nhìn xa xăm như đang hoài niệm về một giấc mơ cũ.
Khi khoác lên chiếc váy cưới ấy, nàng không còn là một búp bê nữa — mà là một câu chuyện bằng hình hài, kể về tình yêu, sự chờ đợi, và những điều đẹp đẽ mà thời gian chẳng thể xóa nhòa.

Buổi chụp hình hôm nay được bao phủ bởi sắc đỏ burgundy trầm ấm, tựa như nhung rượu vang dưới ánh đèn dịu nhẹ.
Trên nền ấy, chiếc váy trắng của Lua tỏa sáng — không chói lọi, mà là thứ ánh sáng mềm mại, tinh khôi từ bên trong.
Nhìn qua ống kính, nàng đứng đó — lặng lẽ, dịu dàng, mà rạng rỡ. Căn phòng nhỏ dường như ngừng thở, và trong khoảnh khắc ấy, mình cảm nhận được một thứ đẹp đến nao lòng.

Lua không chỉ là người mẫu của buổi chụp hình hôm nay.
Nàng là một lời nhắc nhở — rằng sự dịu dàng cũng là một sức mạnh, rằng vẻ đẹp thực sự luôn nằm trong tĩnh lặng, và rằng những điều được tạo nên bằng tình yêu sẽ chẳng bao giờ phai.

Gửi lời cảm ơn đến Supiadoll, vì đã tạo ra một nàng thơ bằng resin đầy cảm xúc.
Đến The Secret Art Studio, vì đôi mắt chứa đựng ánh sáng và linh hồn.
Đến Leekeworld, vì mái tóc vàng óng như nắng sớm.
Và đến bạn — người đang đọc những dòng này — cảm ơn vì đã cùng mình đi qua khoảnh khắc nhỏ bé nhưng đầy ấm áp này.
Chúc bạn một ngày thật nhẹ nhàng, và một trái tim thật yên.

Read More
Q's Creations Q's Creations

Where innocence meets quiet grace

Lina and the Autumn Breeze

The air turned cool today — that quiet, fleeting kind of chill that only autumn carries.
Outside, the world felt hushed, draped in gold and memory. I chose Lina from Supiadoll as my muse for the afternoon, drawn to her gentle presence and the way her soft, curly reddish-brown hair — the original wig from Supiadoll — caught the light as it swayed with the wind. Each strand seemed to dance, warm and alive, against the fading chill of the season.

With her new style factory makeup and that same delicate wig, Lina looked as though she had stepped straight out of an old dream — one painted in sepia tones and soft sunlight. There was grace in her stillness, elegance in her simplicity, and a touch of wistful distance in her eyes — silicone eyes from Soom, framed in tenderness and quiet reflection, as if she were remembering something too fragile to say aloud.

Today she wore the classic navy school uniform by VOLKS — a design that carries both youth and dignity in its seams. On her, it became a portrait of transition — innocence turning slowly toward womanhood, like summer bowing to autumn. There was sweetness in her posture, serenity in her gaze, and a kind of timeless melancholy that felt like music.

The photoshoot was pure magic. The light seemed to love her, wrapping around her as if it, too, remembered something it had lost. Every angle revealed a new facet of her — sometimes tender, sometimes thoughtful, always breathtaking. The new style makeup lent her face a quiet maturity, a depth that blended perfectly with the uniform’s nostalgia.

Through the lens, Lina no longer felt like a doll — she became a memory preserved in time.
Fragile, luminous, and filled with stories that have no words.
Each photograph felt like a note in a soft, nostalgic melody — a pause between the laughter of youth and the calm of growing up.

--

Lina và Cơn Gió Cuối Thu

Hôm nay, gió trở lạnh — cái lạnh dịu dàng, mong manh chỉ mùa thu mới có.
Bên ngoài, thế giới như khoác lên một tấm áo vàng ươm của ký ức.
Mình chọn Lina từ Supiadoll làm người mẫu cho buổi chụp hôm nay — bị cuốn hút bởi vẻ dịu dàng của nàng và cách mái tóc xoăn màu nâu đỏ (bộ tóc gốc từ Supiadoll) khẽ lay trong gió, ánh lên dưới nắng như những sợi chỉ ấm áp đang đan vào hơi thở mùa thu.

Với lớp trang điểm kiểu mới của hãng cùng mái tóc nguyên bản ấy, Lina trông như vừa bước ra từ một giấc mơ cũ — giấc mơ phủ màu nâu nhạt của thời gian và ánh sáng nhẹ như sương. Trong ánh nhìn của nàng có sự thanh khiết, tinh tế, và một chút xa xăm — đôi mắt silicone từ Soom viền quanh nét nhân hậu và trầm lắng, như thể nàng đang hồi tưởng về điều gì đó chỉ riêng nàng biết.

Hôm nay, Lina khoác lên mình bộ đồng phục học sinh cổ điển màu navy của VOLKS — một thiết kế vừa mang vẻ ngây thơ, vừa toát lên sự chững chạc của một thiếu nữ đang trưởng thành. Trên người nàng, bộ váy ấy như kể câu chuyện về sự chuyển mình — giữa tuổi trẻ và những ngày đầu khôn lớn, giữa nụ cười của mùa hạ và hơi thở lạnh đầu thu.

Buổi chụp hôm nay thật tuyệt diệu. Ánh sáng dường như cũng yêu nàng — quấn quanh nàng như nhớ một điều đã xa. Mỗi góc chụp, mỗi khung hình đều hé lộ một nét đẹp khác — khi thì dịu dàng, khi thì trầm tư, lúc nào cũng khiến lòng người rung động. Lớp trang điểm kiểu mới khiến gương mặt nàng mang chút trưởng thành, hòa hợp hoàn hảo với sắc xanh trầm của đồng phục.

Nhìn qua ống kính, Lina không còn là búp bê nữa — nàng như một ký ức được giữ lại trong thời gian.
Mong manh, sáng trong, và chất chứa những câu chuyện chưa kịp kể.
Mỗi bức ảnh là một nốt nhạc nhẹ của tuổi trẻ — một khoảng lặng giữa sự hồn nhiên và những suy tư đầu đời.

Read More
Q's Creations Q's Creations

Return to Serenity: Rediscovering My Soul Through Dolls and the Botanic Gardens

Return to Serenity: Rediscovering My Soul Through Dolls and the Botanic Gardens

There are moments in life when everything finally exhales—when the storms that once ruled your heart begin to soften into quiet skies. After two long years of chaos, recovery, and learning to live with my bipolar diagnosis, I can finally feel life finding its rhythm again.

I had missed my dolls more than I could admit—the calm, delicate joy of photography, the soft press of resin against my palms, the whisper of fabric brushed by light. These were the small rituals that once steadied me, that reminded me beauty still existed, even when I could not see it.

This morning, unable to face the roar of my own car, I called an Uber instead and asked to go where peace has always waited for me: the Denver Botanic Gardens. People often ask why I choose such a quiet place over the bright pulse of downtown. The truth is simple—I have always preferred the sound of stillness over the hum of crowds.

Some might call the Gardens “cliché,” saying every photo taken there must look the same. But they are wrong. Every visit, every season tells a different story. The flowers change, the air shifts, and for a brief window each winter—from mid-January to mid-February—the orchids bloom like fragile miracles. The Gardens stay the same only in name; in spirit, they are endlessly reborn.

And today… today, for the first time in two years, I lifted my camera again. The weight of it felt sacred in my hands. The quiet focus of the lens, the faint hum of the shutter—it was like meeting an old friend after a long absence. A part of me, once lost to exhaustion and silence, returned in that single click.

My model for this homecoming was Smiling Riel from Supia Doll, my newest girl who arrived this August. She wore the Cherry Edition outfit from Volks—a straw hat resting gently atop her golden hair, a red dress laced with white like a sigh of summer. Through my viewfinder, she seemed to breathe—soft, radiant, alive. Once again, I found myself marveling at Yujin Kim’s artistry. His sculpting carries not just beauty, but soul—a quiet warmth that speaks directly to the heart.

As I packed up and watched the late afternoon light fade across the Gardens, I realized this day was not just about taking photographs. It was about coming home to myself.

I hope you can see it too—through these images—the joy of rediscovery, the sweetness of nostalgia, and the gentle proof that some passions never truly fade. They wait for us, patiently, until we are ready to return.

--

Trở Về Với Bình An: Tìm Lại Linh Hồn Qua Búp Bê Và Vườn Bách Thảo

Có những khoảnh khắc trong đời, khi ta bỗng thấy mọi thứ như thở lại—khi cơn bão từng chiếm trọn trái tim dần tan đi, nhường chỗ cho bầu trời hiền hòa và tĩnh lặng. Sau hai năm dài chao đảo, đấu tranh và học cách sống cùng chứng rối loạn lưỡng cực, cuối cùng, mình cảm nhận được nhịp sống trở về.

Mình nhớ những cô búp bê của mình hơn cả những gì có thể diễn tả—nhớ cảm giác được chụp ảnh, được chạm vào làn da resin mát lạnh, được nghe tiếng vải khẽ xào xạc trong ánh sáng. Những điều nhỏ bé ấy từng là sợi dây neo giữ mình lại giữa những ngày chênh vênh, nhắc rằng cái đẹp vẫn tồn tại, ngay cả khi lòng ta vụn vỡ.

Sáng nay, không đủ bình tĩnh để lái xe, mình gọi Uber, hướng về nơi trú ẩn quen thuộc nhất: Vườn Bách Thảo Denver. Nhiều người hỏi vì sao mình luôn chọn nơi yên tĩnh ấy thay vì sự sôi động của trung tâm thành phố. Câu trả lời thật đơn giản—mình sinh ra để yêu sự tĩnh lặng. Tiếng gió khe khẽ, hương hoa nhè nhẹ, và ánh sáng dịu dàng trên lá cây—chúng là thuốc chữa lành cho tâm hồn mình.

Có người bảo Vườn Bách Thảo “nhàm chán,” rằng ảnh chụp ở đó chẳng bao giờ khác nhau. Nhưng họ đã nhầm. Mỗi mùa đều kể một câu chuyện riêng. Hoa nở rồi tàn, không gian đổi khác theo từng hơi thở của đất trời. Đặc biệt, từ giữa tháng Giêng đến giữa tháng Hai, khi lan nở rộ—cả khu vườn hóa thành giấc mơ mong manh mà rực rỡ. Vườn Bách Thảo vẫn là chính nó, nhưng chưa bao giờ lặp lại chính mình.

Và hôm nay… sau hai năm dài, mình lại cầm máy ảnh. Cảm giác ấy thật thiêng liêng—trọng lượng quen thuộc trong tay, tiếng nhịp tim khẽ rung theo từng khung hình, và sự tập trung tuyệt đối khiến thế giới xung quanh tan biến. Chỉ còn lại mình, ánh sáng, và hơi thở của một linh hồn được tìm lại.

Người mẫu của buổi trở lại hôm nay là Smiling Riel của Supia Doll, cô gái nhỏ mới gia nhập bộ sưu tập vào tháng Tám. Nàng khoác bộ váy Cherry Edition từ Volks—chiếc mũ rơm xinh xắn, chiếc váy đỏ xen ren trắng, như hơi thở mùa hạ đọng lại giữa đông. Qua ống kính, nàng như đang sống—rạng rỡ, dịu dàng, đầy sức sống. Một lần nữa, mình không khỏi ngưỡng mộ tài năng của Yujin Kim. Khuôn mặt búp bê do anh tạo ra không chỉ đẹp, mà còn có linh hồn—một thứ ánh sáng ấm áp, rất người, rất thật.

Khi ánh chiều buông xuống trên khu vườn, mình hiểu rằng buổi chụp hôm nay không chỉ là một buổi nhiếp ảnh. Nó là một hành trình trở về chính mình.

Mình hy vọng qua những bức ảnh này, bạn cũng cảm nhận được phần nào niềm hạnh phúc ấy—niềm vui của sự trở lại, vị ngọt của hoài niệm, và vẻ đẹp của những đam mê mà thời gian chẳng bao giờ có thể lấy đi.

Read More
Q's Creations Q's Creations

Once upon those distant days…

In those faraway days…

Outside, winter draped the world in silence. Snow fell in gentle spirals, soft and endless, settling over rooftops and trees like forgotten dreams. Inside, the fire murmured in the hearth, spreading its warmth through every corner of my small living room. My little pets lay curled beside it, competing for the coziest spot near the old wooden chair. Watching them sleep in that tender glow filled my heart with a peace I can never quite put into words.

As I sipped my coffee and let the quiet hold me, a familiar image flickered across my screen — Only Dolls. In an instant, I was pulled back to the beginning of it all — those first fragile days when I discovered BJDs. It was a winter day, just like this one. Snow had blanketed the world then too, when I first stumbled upon a website called Iplehouse. The first face I saw was Asa, from The Tokyo Story.

“How can a doll be this beautiful?” I remember whispering aloud. “She looks alive.”
And in that moment, something inside me shifted. I had found a doorway into a world of art and soul.

Back then, Iplehouse was a dream just beyond reach. Though I eventually brought home Mari and Storm, it was Mintoncard Inc. that made my collecting possible. I was a student then, juggling classes and bills, and their layaway plans were small mercies that kept dreams alive. Through them, I found names that still echo in my heart — Asleep Eidolons, Loong Souls, Only Dolls.

I still remember the first doll who called to me from their page — Snow, by Asleep Eidolons. She was delicate, serene, impossibly soft — like a breath of ancient porcelain given life. Her beauty was the quiet kind, the kind that stays.

My first doll clothes came from Angell Studio. I wasn’t drawn to their dolls at first — they seemed too young — but their Four Beauties costumes captured my imagination completely. I bought all four, and to this day, they remain folded neatly in my wardrobe, shimmering like relics of youth I cannot bear to part with.

From Mintoncard Inc., I also found my first Loong Souls dolls — Emily in 1/3 scale and Momo in 1/4. Both have long been discontinued, but they remain with me still, silent witnesses of my earliest dreams, untouched by time.

Then came the quiet years — when work and life pulled me away. I stopped following doll news, chasing stability instead of inspiration. Until one day, I read the headline: Mintoncard Inc. to Close.
They were moving on to a new life, offering vacation rentals instead of resin dreams. I was happy for them, and yet… something inside me ached. It felt like the sudden loss of a season — as if autumn had ended overnight, and I hadn’t even said goodbye. It was August 2018.

Now, I am older. Life has steadied, and my hands can afford what they once trembled to touch. Yet every time I think of Mintoncard Inc., a hush of memory returns — those early years, lit with longing and wonder. They were hard years, but beautiful ones.

Because first loves — in dolls, in dreams, in life — are always the most luminous.

Farewell, Mintoncard Inc.
Farewell, my youth.
Forever cherished.
Forever loved.

--

Ngày xa xưa ấy…

Bên ngoài, mùa đông phủ xuống thế gian một tấm chăn trắng lặng im. Tuyết rơi từng đợt, nhẹ và dài, đậu lên mái nhà, lên những cành cây khẳng khiu như giấc mơ cũ chưa kịp tan. Trong căn nhà nhỏ, ngọn lửa trong lò khẽ reo, tỏa hơi ấm đi khắp nơi. Những bé thú cưng của mình cuộn tròn quanh đó, giành nhau chỗ ấm nhất bên chiếc ghế gỗ cũ. Nhìn chúng ngủ yên trong ánh lửa hồng, lòng mình bỗng thấy bình yên đến lạ.

Khi mình nhấp một ngụm cà phê và để yên tĩnh ôm lấy, một hình ảnh quen thuộc bỗng hiện lên trên màn hình — Only Dolls. Chỉ một thoáng thôi, ký ức kéo mình trở về những ngày đầu tiên biết đến BJDs. Cũng vào một ngày đông tuyết rơi như thế, mình tình cờ lạc đến một trang web có tên Iplehouse. Và con búp bê đầu tiên mình nhìn thấy chính là Asa của The Tokyo Story.

“Trời ơi… sao lại có búp bê đẹp đến thế này?”
Mình nhớ rõ cảm giác ấy — ngỡ ngàng, bồi hồi, rồi bị cuốn vào một thế giới kỳ diệu từ giây phút đầu tiên.

Ngày ấy, Iplehouse vẫn còn là giấc mơ xa xỉ. Tuy mình đã rước MariStorm về, nhưng Mintoncard Inc. mới thật sự là nơi nuôi dưỡng niềm đam mê của mình. Là sinh viên nghèo, mình biết ơn những kế hoạch trả góp của họ — những sợi dây nhỏ níu giữ giấc mơ. Nhờ họ, mình biết đến Asleep Eidolons, Loong Souls, Only Dolls — những cái tên giờ đây vẫn khiến lòng mình xao động.

Mình vẫn nhớ con búp bê đầu tiên khiến tim mình rung lên — Snow của Asleep Eidolons. Nàng dịu dàng, tĩnh lặng, như được tạo nên từ sương sớm và giấc mơ. Một vẻ đẹp Á Đông, tinh khôi, khiến mình chẳng thể rời mắt.

Quần áo búp bê đầu tiên của mình đến từ Angell Studio. Lúc ấy mình không mấy chú ý đến búp bê của họ — có phần non nớt quá. Nhưng dòng Tứ Đại Mỹ Nhân thì lại khiến trái tim mình thổn thức. Mình mua trọn cả bốn bộ, và đến tận bây giờ, chúng vẫn nằm trong tủ quần áo riêng, như những báu vật của tuổi trẻ.

Từ Mintoncard Inc., mình cũng mua hai nàng Loong Souls đầu tiên — Emily (1/3) và Momo (1/4). Giờ đây, cả hai mẫu ấy đã ngừng sản xuất, nhưng trong tim mình, chúng vẫn là những kỷ vật thiêng liêng, gợi nhắc về buổi ban đầu say mê và ngây ngô nhất.

Có những năm tháng, cuộc sống bộn bề khiến mình tạm rời xa BJDs. Rồi một ngày, mình đọc tin Mintoncard Inc. sẽ đóng cửa, chuyển sang kinh doanh dịch vụ du lịch. Mừng cho họ, nhưng lòng mình chợt trống trải. Như một mùa thu khép lại vội vàng, lá chưa kịp rơi mà tim đã thấy lạnh. Đó là tháng 8 năm 2018.

Giờ đây, mình đã trưởng thành hơn, cuộc sống ổn định hơn, có thể mua được những điều từng chỉ dám mơ. Nhưng mỗi lần nghĩ đến Mintoncard Inc., lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả — vừa buồn, vừa ấm. Bởi đó là nơi khởi đầu của tất cả, là ánh sáng nhỏ dẫn mình vào thế giới của đam mê và mộng tưởng.

Tuổi trẻ ấy tuy đã qua, nhưng vẫn rực rỡ trong ký ức.
Bởi những mối tình đầu — dù là với người, với nghệ thuật, hay với búp bê — luôn là những điều đẹp nhất.

Tạm biệt, Mintoncard Inc.
Tạm biệt, tuổi trẻ.
Mãi mãi trân quý.
Mãi mãi yêu thương.

Read More
Q's Creations Q's Creations

A COVID19 Experience

A Testimony Beyond Dolls

This post isn’t about dolls.
It isn’t about beauty, art, or childhood nostalgia.
It’s about something far simpler — and far harder.
It’s about being human.

In October of this year, I fell ill with COVID-19. To call it unpleasant would be a mercy—it was, in truth, a descent into exhaustion unlike anything I’ve known. Though I survived the worst of it, the shadows of that illness remain. They linger in my lungs, in the rasp of each breath, in the ache that still visits me when night grows still.

People sometimes ask, “Why didn’t you take the vaccine?”
But I did. Two doses, long before I ever fell sick. And yet, the virus found me anyway.
Let this be a soft reminder: vaccination is not a fortress, only a fragile shield. It can protect, but not promise invincibility.

If you wonder what COVID truly feels like, let me tell you how it unfolded — day by day:

Day 1: A mild tickle in the throat. A little fatigue. Nothing alarming.
Day 2: A stuffy nose, a creeping weariness. Taste and smell slipped quietly away, like fading memories.
Day 3: Darkness fell. I couldn’t rise from bed. My body ached as though it no longer belonged to me. My chest tightened; breathing became a labor.
That night, I faced a choice: surrender, or fight.
By the grace of God, I chose to fight. I forced myself to eat, to drink, to give my body strength when my spirit had none.

Day 4: The fever eased, but exhaustion clung like a shadow. Strange chills danced along my spine, unbothered by blankets.
Day 5: The cough came — sharp, merciless, endless. Nights turned long, food turned tasteless, and the world grew very quiet.
Day 6: I fought to breathe, to swallow, to endure. My throat burned, my prayers deepened.
Day 7: Hope returned — a flicker, faint but real. I could stand, cook, do small things again. Taste whispered back to me in hints of sweet and salt. It wasn’t much, but it was a gift.

Weeks have passed since then. My test turned negative, but the echoes of illness remain: sudden fatigue, dulled senses, a cough that returns like an old ghost.

If you still doubt this disease, please—don’t.
What I describe here may sound gentle, but it wasn’t. It stripped away my strength, my time, my joy, and returned them only in fragments.

I write this not for sympathy, but as testimony—to remind anyone reading that life, even in its fragility, is a miracle worth guarding.
Cherish your health. Cherish your breath. Cherish this quiet, ordinary day—for it is a gift.

--

Một Lời Chứng Ngoài Thế Giới Búp Bê

Bài viết này không nói về búp bê.
Không nói về cái đẹp, hay những hoài niệm thuở ấu thơ.
Nó nói về điều giản dị hơn nhiều — và cũng khó chạm đến hơn nhiều:
Sự mong manh của con người.

Tháng Mười năm nay, mình mắc COVID-19.
Nói rằng đó là “trải nghiệm không dễ chịu” thật quá nhẹ.
Thực ra, đó là chuỗi ngày rơi vào kiệt sức, là những đêm dài chỉ còn lại hơi thở yếu ớt và cơn ho không dứt.
Mình đã vượt qua giai đoạn nguy kịch, nhưng dư âm của nó vẫn ở lại — trong từng hơi thở ngắn, từng nhịp tim mệt mỏi, từng đêm ho đến tận khuya.

Người ta hỏi: “Sao không tiêm vắc-xin?”
Mình đã tiêm — hai mũi đầy đủ, từ rất lâu. Nhưng bệnh vẫn đến.
Xin hãy hiểu, vắc-xin không phải là tường thành bất khả xâm. Nó chỉ là tấm khiên mong manh, giúp ta chống đỡ phần nào, chứ không thể chặn hết cơn bão.

Nếu bạn thắc mắc COVID thật sự tàn phá cơ thể ra sao, đây là hành trình của mình — ngắn thôi, nhưng chân thật:

Ngày 1: Cổ họng ngứa, người hơi mệt — tưởng chừng chẳng có gì.
Ngày 2: Nghẹt mũi, sức lực giảm dần, vị giác và khứu giác rời bỏ trong lặng lẽ.
Ngày 3: Bóng tối trùm xuống. Không thể ngồi dậy. Cả thân thể đau nhức, hơi thở nặng nề.
Đêm ấy, mình đứng giữa hai lựa chọn: Buông xuôi, hay chiến đấu.
Và ơn Trời, ý chí trong mình không gục ngã. Mình cố ăn, cố uống, cố giữ lấy một chút sức lực còn sót lại để cơ thể có thể chống đỡ.

Ngày 4: Cơn sốt lùi dần, nhưng mệt mỏi vẫn đè nặng. Cái lạnh kỳ lạ len dọc sống lưng, mặc cho chăn phủ kín người.
Ngày 5: Cơn ho ập đến — dữ dội, dai dẳng, không chút khoan dung. Đêm dài trằn trọc, thức ăn vô vị, nước cũng chẳng còn mùi vị.
Ngày 6: Cố thở, cố nuốt, cố sống. Cổ họng rát bỏng, chỉ có thuốc men và cầu nguyện làm dịu đi phần nào.
Ngày 7: Ánh sáng le lói. Mình gượng dậy, có thể nấu ăn, dọn dẹp. Vị giác trở lại — chỉ ngọt, chỉ mặn, nhưng với mình, đó là món quà quý giá.

Nhiều tuần trôi qua. Kết quả đã âm tính, nhưng cơn mệt vẫn bất chợt kéo đến. Vị giác, khứu giác chỉ còn một nửa. Cơn ho vẫn trở lại, như nhắc rằng con người thật nhỏ bé biết bao.

Với những ai vẫn nghĩ COVID chỉ là cơn gió thoảng, xin đừng chủ quan.
Những gì mình kể có thể nghe nhẹ, nhưng thật ra, đó là nỗi sợ, là sự kiệt quệ.
COVID cướp đi sức lực, thời gian, và niềm vui — và chỉ trả lại từng chút, từng chút một.

Mình viết những dòng này không để than vãn, mà để ghi nhớ:
Rằng cuộc sống, dù mong manh đến đâu, vẫn là một phép màu đáng gìn giữ.
Hãy trân trọng sức khỏe của bạn, từng hơi thở, từng phút bình yên — bởi đó chính là món quà quý giá nhất mà cuộc đời ban tặng.

Read More