The Stillness of September

Where autumn begins to whisper

It was one of those September mornings when the air smelled faintly of pine and change. The world felt suspended — caught between summer’s lingering warmth and the quiet promise of fall.

We had gone camping for the weekend, chasing that familiar freedom that only the mountains could give. I remember waking early, long before the others, when the world was still wrapped in mist. I stepped outside the tent, camera in hand, and there it was — a view so breathtaking it silenced everything inside me.

Golden aspens stretched across the hillside like a field of sunlight, their reflection trembling softly in the still lake below. Behind them, the mountains stood tall and patient, their peaks brushed with pale morning light. For a moment, it felt like the earth was holding its breath — as if it, too, wanted to stay in that fragile beauty just a little longer.

I took the photo almost without thinking, afraid that if I hesitated, the moment would disappear. But even after the shutter clicked, I didn’t move. I just stood there — listening to the wind, watching the light shift, feeling an ache I couldn’t quite name. Maybe it was peace. Maybe it was gratitude. Maybe both.

Sometimes, beauty doesn’t shout. It simply waits for you — quiet and still — until you’re ready to see it.

That morning, in the heart of September, I did.

--

Nơi mùa thu khẽ thì thầm

Đó là một buổi sáng tháng Chín, khi không khí thoang thoảng mùi thông và mùi đổi mùa. Bầu trời cao và trong đến mức tưởng như có thể chạm tay vào, còn mặt đất thì phủ một lớp sương mỏng, dịu dàng như hơi thở của đất trời.

Cuối tuần ấy, mình đi cắm trại — tìm lại chút tự do mà chỉ có núi rừng mới mang lại. Mình dậy thật sớm, khi mọi người vẫn còn say ngủ, và cầm máy ảnh bước ra ngoài. Khoảnh khắc đó, cảnh vật trước mắt khiến mình lặng người.

Cả triền đồi phủ vàng bởi rừng bạch dương, ánh nắng sớm khẽ đậu trên từng ngọn lá, còn mặt hồ phía dưới phản chiếu lại như một tấm gương lung linh. Phía xa, ngọn núi sừng sững trong ánh bình minh nhạt, trầm mặc và yên bình. Mọi thứ dường như dừng lại — thời gian, gió, và cả nhịp tim.

Mình giơ máy lên, chụp vội một tấm, sợ rằng nếu chần chừ, khoảnh khắc ấy sẽ tan biến. Nhưng ngay cả sau khi bấm máy, mình vẫn đứng yên, chỉ để nghe gió thì thầm qua tán lá, nhìn ánh sáng khẽ đổi trên mặt hồ, và cảm nhận một nỗi xúc động lặng lẽ lan ra trong tim. Có lẽ đó là bình yên. Có lẽ là biết ơn. Có lẽ là cả hai.

Đôi khi, vẻ đẹp không cần tìm kiếm. Nó chỉ lặng lẽ chờ ta — cho đến khi trái tim mình đủ yên để nhận ra nó.

Và sáng hôm ấy, giữa lòng tháng Chín, mình đã nhận ra.

Previous
Previous

Where history still breathes

Next
Next

A Vision of Purity