Among Sunbeams and Coffee Steam

Morning Light With Miriam

It was 8:30 in the morning, the kind of hour when sunlight feels soft and generous, spilling through the windows of my little workshop like a blessing. The rays drifted across the room, pausing on shelves, touching resin cheeks, and awakening the quiet beauty of every doll they kissed. What a gentle, golden morning.

With my chin resting lightly on my hand, I stirred my warm coffee in slow, thoughtful circles. The hazelnut aroma curled upward, wrapping the room in comfort. My eyes wandered over the dolls resting in their cabinets and on their shelves—each one with her own story, her own presence.
And then, like destiny whispering my name, my gaze stopped on Miriam.

She arrived not long ago, in September of 2025—one of those rare days that imprint themselves softly but permanently on the heart. I still remember coming home from work, tired but hopeful, and seeing a familiar shape waiting on the porch: a rectangular box, carefully stamped from Korea. I knew instantly. My Miriam had come home.

Inside my workshop, I opened the box with quiet reverence. And there she was—an angel in “real” skin, that warm café tone that suited her so perfectly. Her old-style smoky makeup gave her a soft, elegant mystery. She came with her 60cm small-bust body, hands delicately blushed, as though she had stepped from another world into mine.

Waiting for her arrival were treasures already prepared:
a pair of gray eyes handcrafted by the skilled artist of The Secret Art Studio,
a short brown wig,
a navy-gray outfit from VOLKS,
and a pair of simple black boots from Iplehouse.

Once dressed, she stole my breath.
A tan-skinned angel—quietly radiant, tenderly alive—another precious soul added to my ever-growing family of BJDs. How grateful I am to everyone who helped her find her way safely home.

After a long, warm sip of coffee, I set the cup down and began preparing my studio for her photoshoot.

The morning unfolded in peaceful silence—sunlight drifting like silk across her face, the soft hum of the world outside, and the sweet hazelnut scent still lingering in the air. Miriam posed beneath the sunbeams as though she belonged to the light itself. Every click of my Nikon felt like capturing a heartbeat… a moment suspended… a quiet miracle made of resin, shadow, and morning gold.

Thank you, always, to those who walk beside me on this creative path—my dear readers, the artists who bring these beauties to life, and every gentle soul who shares in these small moments of wonder.
Wishing you a day filled with warmth, good energy, and a little bit of magic.

--

Buổi Sáng Bình Yên Cùng Miriam

8 giờ 30 sáng — cái giờ mà nắng đẹp đến lạ. Ánh mặt trời len qua khung cửa sổ xưởng nhỏ của mình, nhẹ nhàng rải những vệt sáng vàng óng lên từng cô búp bê. Nắng dừng lại nơi nào, nơi đó lại bừng lên một vẻ đẹp trầm lặng, dịu dàng. Một buổi sáng thật tuyệt.

Chống cằm, mình khuấy nhẹ tách cà phê nóng. Hương hazelnut ngọt ấm lan ra khắp căn phòng, như ôm lấy trái tim mình. Ánh mắt mình đi một vòng khắp xưởng—những cô búp bê đang đứng yên trong tủ kính và trên kệ sách, mỗi nàng mang một câu chuyện riêng.
Và rồi, định mệnh khẽ gọi tên mình. Mình dừng lại ở Miriam.

Cô ấy chỉ mới về nhà hồi tháng 9 năm 2025 thôi—một ngày mà đến giờ mình vẫn nhớ như in. Hôm đó đi làm về, bước lên hiên nhà, mình thấy một chiếc hộp chữ nhật quen thuộc đặt bên cửa. Con dấu từ Hàn Quốc hiện rõ. Tim mình khẽ rung lên. Miriam đã về rồi.

Trong xưởng, mình mở hộp thật cẩn thận. Và Miriam hiện ra—như một thiên thần với làn da “real” ấm áp, màu cà phê dịu dàng và hoàn mỹ. Lớp makeup cổ điển kiểu smokey càng làm tăng nét bí ẩn và thanh tao. Cô đi cùng body nhỏ 60cm, đôi tay blushing nhẹ như vừa được nắng khẽ chạm.

Chờ sẵn cho cô là:
đôi mắt xám tuyệt đẹp do nghệ nhân của The Secret Art Studio chế tác,
một mái tóc ngắn màu nâu,
bộ navy/gray tinh tế từ VOLKS,
và đôi boots đen giản dị từ Iplehouse.

Khi khoác lên cô tất cả những món ấy, mình đã không khỏi sững sờ.
Một thiên thần da nâu—nhỏ bé, duyên dáng, và đẹp đến nghẹt thở.
Miriam là một phần vô giá mới trong gia đình BJD của mình. Cảm ơn tất cả những ai đã giúp cô đến được đây, an toàn và rực rỡ như chính định mệnh sắp đặt.

Sau một ngụm cà phê ấm, mình đặt tách xuống bàn và bắt đầu chuẩn bị cho buổi chụp hình.

Buổi sáng trôi qua thật yên bình—ánh nắng mỏng như lụa vờn trên khuôn mặt Miriam, thế giới bên ngoài khẽ thở, còn hương hazelnut thì vẫn dịu dàng bao lấy căn phòng. Miriam đứng dưới nắng như thể cô thuộc về ánh sáng ấy từ lâu rồi. Mỗi tiếng “tách” từ chiếc Nikon là một nhịp tim được ghi lại… một khoảnh khắc nhỏ bé mà đẹp đến nao lòng.

Cảm ơn mọi người—độc giả thân yêu, các nghệ nhân tài hoa đã tạo nên những nàng thơ này, và tất cả những ai đồng hành cùng mình trên hành trình sáng tạo này.
Chúc bạn một ngày thật ấm áp, đầy năng lượng tốt và một chút phép màu dịu dàng.

Previous
Previous

The Day My Heart Found Her

Next
Next

Whispers Beneath the Northern Lights