Return to Serenity: Rediscovering My Soul Through Dolls and the Botanic Gardens
Return to Serenity: Rediscovering My Soul Through Dolls and the Botanic Gardens
There are moments in life when everything finally exhales—when the storms that once ruled your heart begin to soften into quiet skies. After two long years of chaos, recovery, and learning to live with my bipolar diagnosis, I can finally feel life finding its rhythm again.
I had missed my dolls more than I could admit—the calm, delicate joy of photography, the soft press of resin against my palms, the whisper of fabric brushed by light. These were the small rituals that once steadied me, that reminded me beauty still existed, even when I could not see it.
This morning, unable to face the roar of my own car, I called an Uber instead and asked to go where peace has always waited for me: the Denver Botanic Gardens. People often ask why I choose such a quiet place over the bright pulse of downtown. The truth is simple—I have always preferred the sound of stillness over the hum of crowds.
Some might call the Gardens “cliché,” saying every photo taken there must look the same. But they are wrong. Every visit, every season tells a different story. The flowers change, the air shifts, and for a brief window each winter—from mid-January to mid-February—the orchids bloom like fragile miracles. The Gardens stay the same only in name; in spirit, they are endlessly reborn.
And today… today, for the first time in two years, I lifted my camera again. The weight of it felt sacred in my hands. The quiet focus of the lens, the faint hum of the shutter—it was like meeting an old friend after a long absence. A part of me, once lost to exhaustion and silence, returned in that single click.
My model for this homecoming was Smiling Riel from Supia Doll, my newest girl who arrived this August. She wore the Cherry Edition outfit from Volks—a straw hat resting gently atop her golden hair, a red dress laced with white like a sigh of summer. Through my viewfinder, she seemed to breathe—soft, radiant, alive. Once again, I found myself marveling at Yujin Kim’s artistry. His sculpting carries not just beauty, but soul—a quiet warmth that speaks directly to the heart.
As I packed up and watched the late afternoon light fade across the Gardens, I realized this day was not just about taking photographs. It was about coming home to myself.
I hope you can see it too—through these images—the joy of rediscovery, the sweetness of nostalgia, and the gentle proof that some passions never truly fade. They wait for us, patiently, until we are ready to return.
--
Trở Về Với Bình An: Tìm Lại Linh Hồn Qua Búp Bê Và Vườn Bách Thảo
Có những khoảnh khắc trong đời, khi ta bỗng thấy mọi thứ như thở lại—khi cơn bão từng chiếm trọn trái tim dần tan đi, nhường chỗ cho bầu trời hiền hòa và tĩnh lặng. Sau hai năm dài chao đảo, đấu tranh và học cách sống cùng chứng rối loạn lưỡng cực, cuối cùng, mình cảm nhận được nhịp sống trở về.
Mình nhớ những cô búp bê của mình hơn cả những gì có thể diễn tả—nhớ cảm giác được chụp ảnh, được chạm vào làn da resin mát lạnh, được nghe tiếng vải khẽ xào xạc trong ánh sáng. Những điều nhỏ bé ấy từng là sợi dây neo giữ mình lại giữa những ngày chênh vênh, nhắc rằng cái đẹp vẫn tồn tại, ngay cả khi lòng ta vụn vỡ.
Sáng nay, không đủ bình tĩnh để lái xe, mình gọi Uber, hướng về nơi trú ẩn quen thuộc nhất: Vườn Bách Thảo Denver. Nhiều người hỏi vì sao mình luôn chọn nơi yên tĩnh ấy thay vì sự sôi động của trung tâm thành phố. Câu trả lời thật đơn giản—mình sinh ra để yêu sự tĩnh lặng. Tiếng gió khe khẽ, hương hoa nhè nhẹ, và ánh sáng dịu dàng trên lá cây—chúng là thuốc chữa lành cho tâm hồn mình.
Có người bảo Vườn Bách Thảo “nhàm chán,” rằng ảnh chụp ở đó chẳng bao giờ khác nhau. Nhưng họ đã nhầm. Mỗi mùa đều kể một câu chuyện riêng. Hoa nở rồi tàn, không gian đổi khác theo từng hơi thở của đất trời. Đặc biệt, từ giữa tháng Giêng đến giữa tháng Hai, khi lan nở rộ—cả khu vườn hóa thành giấc mơ mong manh mà rực rỡ. Vườn Bách Thảo vẫn là chính nó, nhưng chưa bao giờ lặp lại chính mình.
Và hôm nay… sau hai năm dài, mình lại cầm máy ảnh. Cảm giác ấy thật thiêng liêng—trọng lượng quen thuộc trong tay, tiếng nhịp tim khẽ rung theo từng khung hình, và sự tập trung tuyệt đối khiến thế giới xung quanh tan biến. Chỉ còn lại mình, ánh sáng, và hơi thở của một linh hồn được tìm lại.
Người mẫu của buổi trở lại hôm nay là Smiling Riel của Supia Doll, cô gái nhỏ mới gia nhập bộ sưu tập vào tháng Tám. Nàng khoác bộ váy Cherry Edition từ Volks—chiếc mũ rơm xinh xắn, chiếc váy đỏ xen ren trắng, như hơi thở mùa hạ đọng lại giữa đông. Qua ống kính, nàng như đang sống—rạng rỡ, dịu dàng, đầy sức sống. Một lần nữa, mình không khỏi ngưỡng mộ tài năng của Yujin Kim. Khuôn mặt búp bê do anh tạo ra không chỉ đẹp, mà còn có linh hồn—một thứ ánh sáng ấm áp, rất người, rất thật.
Khi ánh chiều buông xuống trên khu vườn, mình hiểu rằng buổi chụp hôm nay không chỉ là một buổi nhiếp ảnh. Nó là một hành trình trở về chính mình.
Mình hy vọng qua những bức ảnh này, bạn cũng cảm nhận được phần nào niềm hạnh phúc ấy—niềm vui của sự trở lại, vị ngọt của hoài niệm, và vẻ đẹp của những đam mê mà thời gian chẳng bao giờ có thể lấy đi.

