Sometimes, the moon listens when no one else does…

Under the Super Moon: A Letter to the One I Still Miss

Tonight, the world feels suspended in silver.
High above, the super moon hangs quietly in the velvet sky, surrounded by a thousand trembling stars.
It is beautiful — heartbreakingly so. And yet, inside me, a weight stirs, soft and deep, like the echo of something once whole.

Some of you might remember that I live with bipolar disorder.
If you do, thank you for remembering.
If not, that’s all right — I only mention it again because my moods, like the tide, rise and fall without asking permission. There are days when I shine like sunlight on water… and others, like tonight, when I drift into the gentle dusk of melancholy.

It’s been six years since my husband passed away, and yet sometimes it feels as though I only just reached for his hand.
I still miss him — the way he smiled, the sound of his laughter, the warmth of his touch. But most of all, I miss his eyes. Those were the eyes I fell in love with — kind, steady, full of quiet joy. Eyes that could calm storms without saying a word.

Tonight, when I look up at the moon, I imagine he’s there, smiling down at me — that same light still in his gaze, soft and golden.
And I wonder… does he think of me, too?
Does he miss me, somewhere beyond the stars, as I miss him here beneath them?
Sometimes I dream of the day I’ll see him again — somewhere over the rainbow, in that place where love is not bound by breath or time.

But until then, I’ll hold on to what we had — the laughter, the tears, the small, ordinary moments that made up our world. I’ll let myself grieve when the waves come, then breathe, meditate, and return to life with his memory folded quietly inside my heart.

I know this post isn’t about dolls, but sometimes, I need to write — not to seek sympathy, but to share a truth.
To say that living with bipolar disorder is a dance between light and shadow — a journey of learning to love yourself even when the tide pulls hard.
We who live with it, we keep trying. We keep loving. We keep finding our way back to the light, no matter how many nights it takes.

Thank you, as always, for stopping by — for listening, for understanding.
May your night be soft, your heart gentle, and may peace find you, wherever your moon is shining tonight. 🌙

--

Dưới Ánh Siêu Trăng: Gửi Người Ở Phía Bên Kia Bầu Trời

Đêm nay, thế giới như phủ một lớp ánh bạc dịu dàng.
Trên cao, siêu trăng lặng lẽ treo giữa bầu trời nhung thẳm, xung quanh là hàng nghìn vì sao khẽ run rẩy.
Mọi thứ đều đẹp đến nao lòng, nhưng trong tim mình, một nỗi buồn lại dâng lên — nhẹ thôi, nhưng sâu, như dư âm của điều gì từng trọn vẹn.

Có lẽ bạn vẫn nhớ, mình từng nói rằng mình sống chung với rối loạn lưỡng cực.
Nếu bạn còn nhớ, mình cảm ơn thật nhiều.
Nếu không, cũng chẳng sao — mình chỉ muốn nhắc lại, vì cảm xúc của mình như thủy triều, lúc dâng cao rực rỡ, lúc lại lặng xuống trong những ngày trầm.
Và tối nay, có lẽ mình đang trôi về phía hoàng hôn của tâm hồn.

Đã sáu năm kể từ ngày chồng mình rời xa thế gian này, nhưng đôi khi, mình vẫn thấy như anh vừa mới bước ra khỏi cửa hôm qua.
Mình nhớ anh vô cùng — nụ cười ấy, giọng nói ấy, vòng tay ấy. Nhưng hơn hết, mình nhớ đôi mắt của anh.
Đôi mắt dịu dàng, sâu thẳm, chứa đựng cả sự bình yên của đời. Chỉ cần một ánh nhìn, mọi muộn phiền trong mình như tan biến.

Tối nay, khi ngước nhìn lên bầu trời, mình tưởng tượng anh đang mỉm cười với mình từ nơi siêu trăng kia — vẫn là ánh nhìn ấy, vẫn ấm áp như thuở nào.
Và mình tự hỏi… ở nơi xa ấy, liệu anh có đang nghĩ đến mình?
Liệu anh có nhớ mình, như cách mình đang nhớ anh dưới bầu trời này?
Đôi khi, mình mơ đến ngày được gặp lại anh — ở bên kia cầu vồng, nơi linh hồn sum họp trong bình yên và ánh sáng.

Nhưng trước khi ngày ấy đến, mình sẽ giữ trọn tất cả — những kỷ niệm ngọt ngào lẫn đắng cay, tất cả đều là một phần của tình yêu.
Mình sẽ cho phép bản thân được buồn, được khóc, rồi lại hít thở, ngồi thiền, và tiếp tục sống với hình bóng anh lặng lẽ trong tim — như một ngọn đèn nhỏ vẫn cháy trong góc khuya tĩnh mịch.

Mình biết, bài viết này không nói về búp bê như thường lệ.
Nhưng đôi khi, mình chỉ muốn thành thật — để kể cho bạn nghe rằng sống cùng rối loạn lưỡng cực không chỉ là những cơn sóng cảm xúc, mà còn là hành trình học cách yêu chính mình, học cách đi qua bóng tối mà vẫn giữ được ánh sáng.
Những người như mình vẫn luôn cố gắng, mỗi ngày, để yêu, để chữa lành, và để tiếp tục tỏa sáng theo cách dịu dàng nhất.

Cảm ơn bạn, như mọi khi, đã dừng lại và lắng nghe.
Chúc bạn một đêm thật yên bình, một trái tim thật hiền hòa, và một vầng trăng thật sáng trong tâm hồn. 🌙

Previous
Previous

The Summer Heart Beneath the Winter Sky

Next
Next

The Enchanted Silence