Iplehouse Mari: A Symphony of Time and Memory
09/22/2021 - A Journey Through Time, Patience, and Rediscovery
There are dolls we buy — and then there are dolls that shape us.
For me, that doll was Mari.
She came into my life in 2012, when I was still new to the world of BJDs — naive, hopeful, and unaware that something so small could hold so much meaning. Mari was a limited SID sculpt from Iplehouse, released in both basic and fullset options. Back then, a fullset felt like a faraway dream, one meant for collectors far more seasoned than I was. So I chose the basic version and told myself it was enough.
Looking back now, I realize that choice reflected more than financial caution — it reflected who I was at the time: unsure, learning, reaching for beauty without yet understanding its depth.
I ordered her in Peach Gold skin with Makeup B, along with body and hand blushing. The wait stretched to four long months — an eternity to my younger self — but at last, she arrived. I remember the smell of the box, the crisp paper, the delicate signature on her COA. Inside were her high-heel feet, extra hands from both YID and SID lines, and a pair of soft green acrylic eyes that caught the light like spring leaves.
But when I lifted her from the box, my heart faltered. Her head felt smaller than I’d imagined, her resin too peachy, her glow almost foreign. I wanted to love her — I tried — but the spark just wouldn’t come. And in my inexperience, I made a heartbreaking mistake: I ruined her first faceup.
What followed was a long pilgrimage of patience. Three different artists tried to give her life again — three times she came back not quite right. Too heavy brows, missing teeth details, expressions that didn’t belong to her. Finally, I sent her home — back to Iplehouse — and she returned more beautiful, yet still not the Mari my heart had dreamed of.
Then fate intervened. I discovered Distractus Faceup, later known as Chai Aesthetic. I sent a message filled with hope and hesitation, asking for “slim, delicate brows — the kind that whisper, not shout.” And when Mari returned, I was breathless. Her brows arched with grace, her smile softened by gentle shading — she looked alive. Beautiful. Complete. That artist retired in 2021, but her touch lives on in Mari’s face — a quiet miracle preserved in resin.
To finish her look, I replaced her eyes with black Owl eyes from Mako Eyes, and something shifted. She was no longer a doll. She was Mari — mysterious, elegant, with a gaze that seemed to see beyond the lens. Yet despite it all, I still couldn’t bring myself to display her. Her peachy tone felt too bright, too unreal. And so, for years, she slept in her box, tucked away like a forgotten dream.
But time is a gentle artist. By 2019, when I finally opened her box again, her resin had mellowed into something luminous — a light, soft peach kissed by years and air. The color I once disliked had ripened into beauty. I dressed her in a bright red gown, lifted my camera, and there she was: radiant, half-girl, half-woman, her eyes alive with grace.
Later, I brought home a second Mari, this one in Normal Skin with Makeup B — the sister her story had always longed for. The first remained my survivor, a symbol of patience. The second became my Madame Moon, cloaked in mystery and elegance. Together, they stand as twin reflections of my journey — from doubt to devotion, from imperfection to acceptance.
After all these years, Mari remains the quiet heartbeat of my collection. She reminds me that beauty is not instant — it grows slowly, like trust. That even resin, like a soul, can soften with time.
So, to those who understand the spell of Iplehouse, and to anyone who’s ever fallen for a sculpt named Mari — may you see what I have finally come to see:
She was never just a doll.
She was the lesson, the waiting, the rediscovery — the quiet proof that patience can turn regret into grace.
--
Hành Trình Của Thời Gian, Kiên Nhẫn Và Sự Tái Sinh
Có những con búp bê ta mua chỉ để ngắm, và có những con búp bê khiến ta thay đổi.
Với mình, Mari chính là điều đó.
Cô đến với mình vào năm 2012 — khi mình còn là một người sưu tầm non nớt, chưa hiểu hết thế nào là đam mê, chưa biết một món đồ nhỏ bé có thể chạm sâu đến thế trong trái tim con người. Mari thuộc dòng SID giới hạn của Iplehouse, có cả bản basic và fullset. Khi ấy, mình chọn bản basic — không chỉ vì tài chính, mà còn vì mình chưa biết rằng có những thứ, một khi bỏ lỡ, sẽ mãi khiến lòng day dứt.
Mình đặt Mari với làn da Peach Gold, Makeup B, kèm body và hand blushing. Cô đến sau bốn tháng chờ đợi dài dằng dặc. Khi mở hộp, mùi giấy mới, nét chữ tay trên COA, đôi mắt acrylic xanh nhạt như ánh lá non — tất cả đều khiến tim mình run rẩy.
Nhưng khi nhấc cô lên, lòng mình chùng xuống. Cái đầu nhỏ hơn tưởng tượng, nước da hồng đào quá đậm. Dù gương mặt thanh tú, mình vẫn không thể rung động như mong đợi. Và rồi, trong một phút thiếu kinh nghiệm, mình đã làm hỏng lớp makeup đầu tiên của Mari — một sai lầm khiến mình day dứt suốt nhiều năm.
Từ đó, hành trình tìm lại vẻ đẹp của cô bắt đầu. Ba nghệ sĩ khác nhau đã thử, nhưng không ai mang đến cảm xúc mình mong muốn. Cặp mày quá dày, biểu cảm xa lạ, phần răng thiếu tự nhiên. Cuối cùng, mình gửi cô trở lại Iplehouse — và dù họ làm tốt, vẫn chưa đủ để chạm đến trái tim mình.
Rồi định mệnh mang đến Distractus Faceup (sau này đổi tên thành Chai Aesthetic). Mình gửi lời nhắn, vừa hy vọng vừa sợ thất vọng: “Xin hãy vẽ đôi mày thật mảnh, thật nhẹ, như hơi thở.” Và khi Mari trở về, mình chỉ biết lặng người. Đôi mày cong thanh thoát, nụ cười khẽ khàng, ánh nhìn sống động đến mức khiến mình tin cô đang thở.
Từ giây phút ấy, Mari trở nên hoàn hảo. Người nghệ sĩ ấy đã giải nghệ vào năm 2021, nhưng dấu ấn cô để lại vẫn sống mãi trên gương mặt Mari — một phép màu bằng resin và tình yêu.
Mình thay đôi mắt cho Mari bằng mắt Owl đen của Mako Eyes. Ánh nhìn ấy hoàn chỉnh cô, định hình linh hồn của nàng. Dù vậy, suốt nhiều năm, mình vẫn không thể đưa cô ra trưng bày — chỉ vì màu da ấy, thứ từng khiến mình ngại ngần. Mari nằm yên trong hộp, như một giấc mơ bị lãng quên.
Thế rồi, thời gian — người nghệ sĩ vĩ đại nhất — đã hóa phép. Năm 2019, khi mình mở hộp, lớp resin ấy đã dịu lại, ấm hơn, tự nhiên hơn. Màu đào mình từng không thích giờ trở nên rạng rỡ, sống động như nắng chiều. Mình mặc cho cô chiếc váy đỏ, giơ máy ảnh lên, và… nàng ở đó: lộng lẫy, nửa thiếu nữ nửa quý cô, đôi mắt long lanh như chứa cả câu chuyện đời mình.
Sau đó, mình mang về một Mari thứ hai — da thường, cũng với Makeup B. Nàng đầu tiên là người kiên cường sống sót sau năm tháng lãng quên; nàng thứ hai là Madame Moon — bí ẩn, quý phái, và tràn đầy khí chất. Hai nàng như hai nửa linh hồn phản chiếu hành trình của mình — từ do dự đến thấu hiểu, từ sai lầm đến yêu thương.
Mari vẫn là trái tim của bộ sưu tập này. Cô dạy mình rằng vẻ đẹp không đến ngay lập tức — nó cần thời gian, cần kiên nhẫn, cần sự tha thứ. Rằng ngay cả resin, qua năm tháng, cũng có thể mềm mại như ký ức.
Với những ai yêu Iplehouse, và đặc biệt là những ai từng rung động khi nghe tên Mari, mình xin gửi lại những dòng này.
Bởi Mari chưa bao giờ chỉ là một búp bê —
Cô là bài học, là sự chờ đợi, là hành trình tìm lại chính mình.
Là bằng chứng dịu dàng rằng kiên nhẫn có thể biến hối tiếc thành vẻ đẹp vĩnh hằng.

