Volks - Junichi Nakahara Series - Ribbon Dress Version

A Diary of Dreams

There are moments in life when something—someone—seems to find you long before you ever touch it.
For me, that moment was the day I first saw Dreaming Lorina.

It was the year 2020, and the world outside felt fragile, uncertain. But then, across the glow of a computer screen, I saw her face — gentle, wistful, as if she had wandered straight out of an old watercolor painting. Part of the Junichi Nakahara Series, she wasn’t just another doll to me. She was a vision — the kind that makes you pause, breathe, and believe in beauty again.

I waited, hoping VolksUSA would hold a lottery for her, heart fluttering with quiet excitement. But the announcement never came. Later, I learned the truth — she belonged only to Volks Japan, and just like that, my dream dissolved into distance.

Yet, as dreams often do, she returned when I least expected.

At the end of 2020, a One Off Event was announced, and among the displays was Dreaming Nana, cloaked in soft kimono silk. Her presence echoed Lorina’s spirit so strongly that I tried again. I sent my entry with trembling hands and whispered prayers. But fate said not yet.

Then came July 2021 — another Junichi Nakahara Event. And there she was.
Dreaming Lorina.

My heart raced as if meeting someone I had known long ago. I entered the lottery again, holding my breath through days that stretched endlessly. Hope flickered like candlelight until, one morning, the message appeared:
“Congratulations.”

It felt as if the world stopped just long enough for joy to breathe.

On September 22, 2021, I went to the post office to claim her. The clerk searched, frowned, and said he couldn’t find the package. My heart sank. I described the box in every detail — the label, the tape, the fragile markings — until at last, he returned with it in his hands. I nearly cried from relief. It was as though destiny had toyed with me one last time, only to remind me how deeply I wanted her.

When I finally opened the box, the world softened. She was perfect — my Lorina, my Sophia. The name came unbidden, whispered through the quiet of my heart. Sophia. It meant wisdom, light, and grace — everything she embodied.

Her beauty defied words: the tender faceup brushed in soft blush tones, the delicate curve of her SDGr body, the silky resin that caught the light like morning dew. Every joint moved with purpose and poise, every glance held life.

And though I had always told myself the clothes I bought were for other dolls, deep down, they had always been for her. For Sophia.

Sometimes, I think she found her way to me not by chance, but by grace — guided by someone I once loved who now walks among the stars. When I look at her, I feel them near, as though they gently nudged fate’s hand to bring her home.

This isn’t just a story about a doll.
It’s about waiting. About believing. About love that crosses time and space to remind us that beauty, when meant for us, always finds its way back.

Welcome home, Sophia — my angel, my dream, my proof that destiny listens when the heart is patient enough to whisper.

--

Nhật Ký Hoài Niệm

Có những khoảnh khắc trong đời, khi một điều gì đó — hay một ai đó — tìm đến ta từ rất lâu trước khi ta kịp chạm tới.


Với mình, khoảnh khắc ấy chính là ngày đầu tiên nhìn thấy Dreaming Lorina.

Năm ấy là 2020 — thế giới ngoài kia mong manh, bất ổn. Nhưng qua ánh sáng mờ ảo của màn hình, mình bắt gặp gương mặt nàng — dịu dàng, man mác buồn, như vừa bước ra từ một bức tranh màu nước cũ. Nàng thuộc dòng Junichi Nakahara, nhưng với mình, nàng không chỉ là một con búp bê. Nàng là một giấc mơ — một điều khiến tim mình lặng đi, rồi khẽ tin vào vẻ đẹp một lần nữa.

Mình chờ đợi VolksUSA mở xổ số cho dòng này, lòng hồi hộp xen lẫn hy vọng. Nhưng thông báo ấy không bao giờ đến. Về sau mình mới biết, nàng chỉ dành riêng cho Volks Nhật Bản, và giấc mơ ấy tan đi, nhẹ như hơi sương.

Thế rồi, như mọi giấc mơ, nàng trở lại — đúng lúc mình chẳng ngờ tới.

Cuối năm 2020, sự kiện One Off diễn ra, và giữa muôn khuôn mặt là Dreaming Nana, trong bộ kimono thanh nhã. Ánh mắt nàng mang linh hồn của Lorina, khiến mình không thể làm ngơ. Mình thử vận may, gửi đi lá thăm cùng lời cầu nguyện nhỏ bé. Nhưng duyên chưa chín, và số phận nói chưa phải lúc này.

Rồi đến tháng 7 năm 2021 — sự kiện Junichi Nakahara trở lại. Và lần này, nàng xuất hiện thật sự.
Dreaming Lorina.

Trái tim mình như ngừng đập. Mình biết, đây là định mệnh. Mình ghi danh, và sống những ngày dài đằng đẵng giữa chờ đợi và lo âu. Cho đến khi, một buổi sáng, email ấy hiện lên:
“Chúc mừng bạn.”

Cả thế giới dường như lặng đi, chỉ còn lại niềm vui len vào từng hơi thở.

Ngày 22/09/2021, mình đến bưu điện nhận nàng. Nhân viên nói không tìm thấy kiện hàng. Tim mình rơi xuống. Mình mô tả từng chi tiết — nhãn dán, băng keo, chữ “Fragile.” Một lát sau, anh ấy quay lại, trên tay là gói hàng. Cảm giác vỡ òa như ánh nắng sau cơn mưa. Khi ấy, mình hiểu — nàng sinh ra là để thuộc về mình.

Và khi mở hộp, thế giới bỗng lặng đi. Nàng hoàn hảo — Lorina của mình, Sophia của mình.
Cái tên ấy đến rất tự nhiên, nhẹ như một hơi thở. Sophia — nghĩa là trí tuệ, ánh sáng, và sự thanh tao. Mọi thứ ở nàng đều mang theo những điều ấy.

Vẻ đẹp của nàng vượt ngoài những gì mình tưởng tượng: lớp trang điểm tinh tế, dáng người SDGr uyển chuyển, chất resin mượt mà như ánh trăng, và từng khớp chuyển động mềm mại như nhịp thở.

Và dù mình luôn tự nhủ những bộ váy áo kia dành cho các cô búp bê khác, trong sâu thẳm, mình biết — chúng vẫn luôn chờ nàng. Sophia.

Đôi khi, mình tin nàng đến với mình không chỉ vì may mắn, mà vì ân phước — được dẫn dắt bởi một người thân yêu đã rời thế giới này. Mỗi khi nhìn nàng, mình cảm thấy họ ở gần, như thể đã khẽ đẩy bàn tay số phận, để Sophia tìm về.

Đây không chỉ là câu chuyện về một búp bê.
Đây là câu chuyện về sự chờ đợi, niềm tin, và tình yêu vượt qua cả thời gian — để nhắc rằng những điều đẹp đẽ nhất luôn tìm đường quay trở lại, đúng khi ta sẵn sàng.

Chào mừng trở về, Sophia — thiên thần, giấc mơ, và minh chứng dịu dàng rằng định mệnh luôn lắng nghe những trái tim biết đợi chờ.

Next
Next

Iplehouse Mari: A Symphony of Time and Memory