Blog
When Two Beauties Choose to Stay
Two Beauties, One Heart: Ling Ze & Juliet
Do you remember when I once wrote about being torn between two dolls — Ling Ze from Angell Studio or an MSD from Sartoria J?
Well, today, I finally have the answer to that gentle dilemma:
I chose both.
After all, how could I not? When the heart falls for two kinds of beauty — one soft as dawn, the other glowing like dusk — how could I ever pick just one?
The MSD from Sartoria J turned out to be Juliet, with a custom faceup by the gifted Barbie Finger, whom I’ve long suspected to be the artist behind many of Sartoria J’s most breathtaking creations.
Juliet’s beauty is like poetry made visible.
Her skin glows like honey in late afternoon light; her cheeks carry a tender blush, soft as the first hint of morning. Warm tones sweep gently across her eyelids, lending her both grace and quiet allure, while her lashes curve upward like wings about to take flight. Her lips — lightly tinted, neither too bold nor too pale — hold that elusive balance between strength and sweetness. She feels like a dream walking between eras — modern, yet timeless.
Each girl carries her own kind of charm.
Ling Ze, with her milk skin and serene expression, embodies gentleness and poise — a spring blossom blooming in quiet air.
Juliet, on the other hand, radiates warmth and confidence — she is a sunset caught in gold, beautiful and assured.
For Ling Ze, I chose gray silicone eyes from The Secret Art Studio in Canada — subtle, luminous, perfectly complementing her pale skin and delicate faceup.
Juliet, meanwhile, wears the brand’s own brown-gold eyes, shimmering like melted amber beneath soft light. Both are exquisite — small masterpieces of precision and heart, each with a story behind their gaze.
So far, I’ve only had time to photograph Ling Ze, but you can find her portraits in my Gallery. Doesn’t she look graceful in that red dress from Iplehouse?
It’s called the Raspberry Set — made for YID size, yet it fits her like it was tailored just for her. The deep red hue flatters her soft complexion, giving her a quiet radiance that feels timeless.
Her wig, a red-wine mohair from Leekeworld, adds the perfect finishing touch — elegant, romantic, alive. I’m so pleased with how she turned out. And someday, when time allows, I plan to dress her in Hanfu — to see how she might transform from a modern muse into an ethereal maiden of ancient times.
As for Juliet, my golden girl from Sartoria J — her story will have to wait for another day. When I have the time, I’ll photograph her properly and let her light unfold as it should.
Thank you, as always, for visiting my blog — for walking beside me through these tender journeys of art, beauty, and heart.
May your day be as warm and gentle as sunlight resting on silk.
--
Song Tuyệt Sắc: Ling Ze và Juliet – Hai Nàng Thơ Của Trái Tim Mình
Các bạn còn nhớ lần trước mình từng kể rằng vẫn chưa thể chọn giữa Ling Ze của Angell Studio và một nàng MSD đến từ Sartoria J không?
Hôm nay, mình đã có câu trả lời rồi nhé:
Mình chọn cả hai.
Bởi vì, khi trái tim rung động trước hai vẻ đẹp khác nhau — một dịu dàng như bình minh, một rực rỡ như hoàng hôn — làm sao mình có thể chọn chỉ một?
Nàng MSD từ Sartoria J chính là Juliet, với lớp makeup được custom bởi Barbie Finger — người mà mình tin chắc là họa sĩ tài hoa đứng sau nhiều gương mặt kiều diễm của Sartoria J.
Vẻ đẹp của Juliet như một bài thơ hóa thành hình.
Làn da nàng tựa mật ong dưới ánh nắng chiều, đôi má phớt hồng như sương mai, mí mắt phủ gam ấm dịu dàng mà cuốn hút. Hàng mi cong vút như cánh bướm chạm ánh sáng, đôi môi khẽ điểm sắc hồng, vừa đủ để tỏa ra nét đẹp tinh tế, thanh tao.
Nàng khiến mình liên tưởng đến giấc mơ giao thoa giữa hai thế giới — vừa hiện đại, vừa cổ điển.
Mỗi nàng đều có nét quyến rũ riêng.
Ling Ze mang vẻ thanh tao, nhẹ nhàng, tinh khôi — như đóa hoa xuân khẽ nở trong nắng sớm.
Juliet lại tỏa ra sự chín chắn, mặn mà, như ánh hoàng hôn phủ vàng mặt nước.
Mình chọn cho Ling Ze đôi mắt xám từ The Secret Art Studio (Canada), hài hòa tuyệt vời với làn da milk skin và makeup dịu dàng của nàng.
Juliet lại mang đôi mắt nâu ánh mật từ chính thương hiệu Sartoria J — ấm áp, sâu lắng, tinh xảo đến từng chi tiết. Mỗi ánh nhìn như chứa đựng một câu chuyện nhỏ, được khắc họa bằng đôi tay tỉ mỉ và đầy tâm huyết.
Hiện tại, mình mới có thời gian chụp hình cho Ling Ze thôi, các bạn có thể xem ảnh của nàng ở phần Gallery trên trang web.
Trông nàng thật thướt tha trong bộ váy đỏ từ Iplehouse, đúng không nào?
Bộ váy ấy tên là Raspberry Set — dù thiết kế cho size YID, nhưng lại vừa vặn với Ling Ze một cách hoàn hảo. Màu đỏ quyến rũ ấy khiến nàng như rực sáng giữa khung hình.
Mái tóc mohair màu đỏ rượu từ Leekeworld mềm mại như lụa, khiến tổng thể của nàng thêm phần quyến rũ và dịu dàng. Mình thật sự rất hài lòng với diện mạo của nàng bây giờ.
Một ngày nào đó, khi có thời gian, mình sẽ thử khoác cho nàng bộ Hán phục — để xem nàng sẽ hóa thân thế nào, từ một quý cô hiện đại thành một mỹ nhân cổ đại.
Còn về phần Juliet xinh đẹp, mình xin hẹn mọi người ở một dịp khác nhé. Khi có thời gian, mình sẽ chụp riêng cho nàng và kể lại câu chuyện của nàng như nàng xứng đáng được kể.
Như mọi khi, cảm ơn các bạn đã ghé thăm blog của mình — nơi mình chia sẻ những niềm vui nhỏ bé, những khoảnh khắc dịu dàng, và những câu chuyện bằng resin đầy yêu thương.
Chúc các bạn một ngày thật ấm áp, thật bình yên — như ánh nắng nhẹ rơi trên tà váy lụa mềm.
A Shift of Heart?
A Shift of Heart: From Grandeur to Grace
There was a time when I believed that only the grandest dolls could move my heart.
The SDs — tall, regal, commanding — had always been my first love. Their presence filled a room. Their beauty was the kind that lingered, poised and untouchable. For years, they defined my idea of perfection.
But as with all things in life, the tides of the heart shift quietly, without fanfare.
And one day, I realized that something inside me had changed. I still loved my SD girls — each one a piece of history, each one a story — yet their grandeur no longer stirred me the way it once did.
Now, when I wander through pages of new releases, it isn’t the stately SDs that hold my gaze. It’s the smaller ones — the MSDs — whose grace feels more intimate, whose beauty feels real.
Why the change? Perhaps it’s because I have too many SDs, their wardrobes overflowing like a life too full to breathe. Or perhaps it’s because the new Fashion MSDs, with their mature elegance, have enchanted me in ways I never expected. They possess the refinement of SDs but with a lightness that feels freeing — dolls that invite you to hold them without strain, to dress them without fatigue, to travel with them like cherished companions.
Whatever the reason, I welcome it.
This isn’t a loss of passion. It’s an evolution — a quiet unfolding of grace.
My heart often wanders to Sartoria J’s website, where artistry meets devotion. Their sculptors carve emotion into resin; their designers breathe soul into fabric. Even their MSDs carry a presence so lifelike, so elegant, that I found myself building not just a wish list — but a dream: dolls, wardrobes, shoes, stories. I realized, with a soft smile, that Sartoria J had become the reason I fell in love with MSDs at all.
Yet, temptation is rarely without its trials.
I stood between two choices: Angell Studio’s Ling Ze or a Sartoria J MSD.
Ling Ze offered familiarity — a wardrobe already waiting, a place beside Lin Daiyu, and even a free 1/3 head from AS. But she also came with her weight — the heaviness of the SD form, the exhaustion of posing, a faceup whose lip color tempted risky alteration.
The Sartoria J MSD, on the other hand, whispered of change — a smaller frame, effortless to dress, light enough to hold close. She was a breath of renewal, a breeze through a long-locked window. But she, too, came with her price: a wardrobe to build from nothing, no sister from the same brand, no bonus head to ease the cost.
For weeks, I drifted between them — heart and reason playing tug-of-war. Yet every time I returned to Sartoria J’s page, her face waited for me.
In the end, I surrendered — not out of impulse, but of trust. During the Christmas Specials, I placed the order for my first Sartoria J MSD — the one who first caught my eye, the one who refused to let go.
Her name will stay a secret, for now.
Some stories are meant to rest quietly — like a candle unlit, waiting for the right night to shine.
--
Sự Chuyển Mình: Từ Vẻ Uy Nghi Sang Vẻ Duyên Dáng
Đã có một thời, mình tin rằng chỉ những nàng búp bê to lớn, lộng lẫy nhất mới có thể khiến trái tim rung động.
Những nàng SD — cao, kiêu sa, uy nghi — từng là tình yêu đầu tiên của mình. Sự hiện diện của họ chiếm trọn căn phòng, vẻ đẹp của họ mang nét quyền quý khó chạm tới. Suốt nhiều năm, họ là thước đo của cái đẹp hoàn hảo trong lòng mình.
Nhưng cũng như mọi điều trong cuộc sống, trái tim luôn biết đổi hướng, lặng lẽ mà không báo trước.
Một ngày, mình chợt nhận ra — có điều gì đó trong mình đã thay đổi.
Mình vẫn yêu những nàng SD, yêu từng gương mặt, từng câu chuyện họ mang trong mình. Nhưng cảm xúc ấy không còn mãnh liệt như thuở ban đầu.
Giờ đây, khi dạo qua những trang web búp bê mới, ánh mắt mình không còn dừng lại ở những dáng vóc đồ sộ.
Thay vào đó, là những nàng MSD nhỏ nhắn, thanh thoát — duyên dáng theo cách thật gần gũi, thật đời thường.
Vì sao lại thế?
Có lẽ bởi tủ quần áo của những nàng SD đã quá đầy; có lẽ bởi Fashion MSD thế hệ mới đã mê hoặc mình bằng nét trưởng thành đầy quyến rũ. Chúng vẫn giữ sự thanh tao của SD, nhưng nhẹ hơn, dễ chăm sóc hơn, dễ mang theo hơn — như một làn gió mát trong cuộc sống bận rộn.
Dù lý do là gì, mình đón nhận nó bằng lòng biết ơn.
Đây không phải là mất mát, mà là sự trưởng thành của tâm hồn — một bước chuyển từ sự choáng ngợp sang vẻ đẹp nhẹ nhàng, tinh tế hơn.
Trái tim mình thường lạc bước đến Sartoria J, nơi từng đường nét và lớp vải đều mang linh hồn của người nghệ nhân. MSD của họ sống động đến nỗi mình bắt đầu lập hẳn một danh sách ước muốn — không chỉ gồm búp bê, mà còn cả quần áo, giày dép, và những giấc mơ nho nhỏ. Chính Sartoria J là lý do khiến mình yêu kích thước MSD ngay từ thuở đầu.
Nhưng cám dỗ chưa bao giờ đơn giản.
Mình đứng giữa hai lựa chọn: Ling Ze của Angell Studio và một nàng MSD từ Sartoria J.
Ling Ze mang đến sự quen thuộc:
một tủ quần áo sẵn sàng, một chỗ bên cạnh Lâm Đại Ngọc, và cả món quà tặng — một đầu 1/3 miễn phí.
Nhưng nàng cũng khiến mình băn khoăn: kích thước SD ngày càng nặng nề, khó chăm chút; màu son của nàng có thể khiến mình lỡ tay mà hối tiếc.
Còn nàng MSD Sartoria J, nhẹ nhàng thì thầm:
một dáng hình nhỏ nhắn, dễ thay đồ, dễ mang theo;
một làn gió mới — mảnh mai, dịu ngọt.
Song, lựa chọn ấy cũng đòi hỏi đánh đổi:
một tủ quần áo phải bắt đầu lại từ con số không;
không có chị em cùng thương hiệu;
và chẳng có món quà nào để vơi bớt chi phí.
Nhiều tuần liền, mình giằng co giữa hai con tim.
Nhưng lần nào quay lại Sartoria J, ánh mắt nàng vẫn như gọi.
Cuối cùng, mình để mặc cho định mệnh dẫn lối.
Vào dịp Giáng Sinh, mình đặt mua nàng MSD Sartoria J đầu tiên — nàng chính là lý do khiến mình biết đến thương hiệu ấy, là người mình chẳng thể bỏ lỡ.
Tên nàng, thân phận nàng, xin cho phép mình giữ kín.
Có những bí mật nên được ngủ yên — như ngọn nến chưa thắp, chờ đến đêm dịu dàng nhất để tỏa sáng.
Iplehouse Aria - A Gentle Lady
Aria: A Radiant Melody of Grace and Light
Some dolls arrive not just as figures of beauty, but as echoes of who we once were — gentle reminders of where our hearts began.
Aria, one of Iplehouse’s most timeless SID creations, first came into the world in 2013. From the moment I saw her, I was captivated. She held two souls within her — Faceup A glowed with innocence and joy, while Faceup B radiated quiet strength and grace. To me, she carried a whisper of Mari — familiar yet softer, like a note of music lingering in the air long after the song ends.
For years, my heart belonged to Supia. Their sculpted forms, their fluid poses — there was something dreamlike about them. I sought nearly every face they offered, filling my shelves and my imagination with their delicate presence. But when that chapter neared its end, something stirred within me — a small, persistent longing to return home. Home, for me, was Iplehouse. The place where this journey of collecting, of creating, of quiet joy had first begun.
And so, in March 2021, Aria arrived. Another name checked from my wish list, yes, but so much more than that — she felt like return, renewal, and grace reborn.
I chose her with Makeup B, Glow Normal skin, and the newer SID body — slender and refined, her movements delicate but sure. Some said the new sculpt was too thin, but to me, it spoke of quiet evolution, a gentle refinement that mirrored my own journey over the years.
When she came, I dressed her in several gowns, each one painting a different story. But when I placed her in the Pink Gold dress, the world seemed to still. The soft shimmer of that gown blended with her expression, revealing her truest self — calm, luminous, and breathtaking in her simplicity.
Her eyes, too, have their story. Though I had custom ones made by The Secret Art Studio, it was a pair of Dark Hazel eyes from Soul in a Box that finally brought her to life. They gave her warmth — a touch of humanity, a spark of something living. Paired with a long brown mohair wig from Leekeworld, an old treasure long tucked away, she awakened before my eyes — radiant, gentle, complete.
The final touch came with delicate pink heels from Iplehouse, as if she had always been waiting for that very moment — to be whole, to be seen.
Her first photoshoot felt like a revelation. Every frame seemed to whisper her name — Aria — a melody I had always known but only now heard clearly. Graceful. Timeless. Serene.
And as I looked at her through the lens, I imagined the day she might stand beside Mari — two sisters of resin, two stories bound by love and memory, each carrying a piece of my collector’s soul.
--
Aria: Khúc Giao Hưởng Của Ánh Sáng Và Thanh Lịch
Có những búp bê không chỉ đến với mình như một món sưu tầm, mà như một lời thì thầm — nhắc mình nhớ về khởi đầu, về những ngày trái tim còn trong trẻo và nhẹ tênh.
Aria, một trong những nàng SID kinh điển của Iplehouse, ra đời vào năm 2013. Ngay từ lần đầu nhìn thấy, mình đã bị cuốn hút. Nàng mang trong mình hai linh hồn: Faceup A tỏa sáng với nét ngây thơ, vui tươi; còn Faceup B lại dịu dàng, điềm tĩnh và kiêu hãnh. Trong mắt mình, Aria gợi nhớ đến Mari — quen thuộc mà mềm mại hơn, như tiếng đàn xa xăm vẫn ngân nga giữa không trung.
Nhiều năm liền, trái tim mình nghiêng về Supia. Dáng vẻ thanh thoát, khớp cử động uyển chuyển — có điều gì đó thật nên thơ ở những tạo hình ấy. Mình sưu tầm gần như đủ mọi gương mặt tiêu biểu của họ. Thế nhưng, khi bộ sưu tập ấy gần như hoàn chỉnh, một nỗi nhớ lại khẽ trỗi dậy — nỗi nhớ quay về Iplehouse, nơi mọi hành trình của mình khởi đầu.
Và thế là, tháng 3 năm 2021, Aria đến.
Một cái tên được gạch khỏi danh sách, nhưng trong lòng mình, đó là một sự trở về. Một chương mới mở ra — dịu dàng, ấm áp, và đầy ánh sáng.
Mình chọn nàng với Makeup B, làn da Glow Normal, cùng thân SID mới — thon gọn và tinh tế. Có người cho rằng dáng mới quá mảnh, nhưng với mình, đó là sự tiến hóa nhẹ nhàng — thanh thoát hơn, mềm mại hơn, như chính hành trình của bản thân qua năm tháng.
Khi Aria đến, mình thử cho nàng nhiều bộ váy khác nhau. Nhưng chính chiếc Hồng Ánh Kim đã khiến nàng thật sự tỏa sáng. Màu sắc ấy hòa cùng ánh nhìn trầm tĩnh, khiến nàng bừng lên — dịu như ánh ban mai trên mặt nước, đẹp đến mức khiến thời gian cũng như khựng lại.
Đôi mắt nàng cũng có câu chuyện riêng. Dù mình từng đặt làm riêng từ The Secret Art Studio, nhưng chính cặp mắt Nâu Sẫm của Soul in a Box mới mang lại linh hồn thật sự cho nàng. Ánh nhìn ấy có hồn, có hơi ấm — như thể nàng thật sự đang sống. Đi cùng mái tóc mohair nâu dài từ Leekeworld — một kho báu cũ mà mình từng cất kỹ — Aria như thức giấc, hiền hòa và rạng rỡ.
Và điểm nhấn cuối cùng: đôi giày hồng tinh tế từ Iplehouse — hoàn thiện nàng như thể sinh ra vốn để dành cho bộ váy ấy.
Buổi chụp hình đầu tiên của nàng giống như một khải thị.
Từng tấm ảnh khẽ ngân lên khúc nhạc mang tên Aria — thanh thoát, vĩnh cửu, và đầy ánh sáng.
Và khi nhìn nàng qua ống kính, mình bỗng mơ đến ngày nàng đứng cạnh Mari — hai chị em bằng resin, hai chương của một trái tim, cùng viết tiếp câu chuyện dịu dàng của người sưu tầm này.
2001 Grand Opening Barbie – First Edition
The Doll Who Stayed with My Heart
There are moments we carry with us — fragments of childhood that refuse to fade, no matter how many years have passed. For me, that memory is tied to a doll. A simple Barbie, perhaps, but one that became so much more.
I stopped playing with Barbie long ago. Yet the elegance of those high-fashion dolls still shimmers somewhere in my heart, like sunlight caught on old glass. I once had a treasured collection — each doll a small dream, a reflection of who I wanted to be. But they were taken from me, stolen by someone who once swore to love me. What a cruel irony, how easily beauty can become a casualty of cruelty.
And yet, life has a way of returning what truly belongs to you.
The very first doll I ever bought with my own hard-earned money was the 2001 Grand Opening Barbie – First Edition, designed by Carter Bryant. I still remember that day as vividly as if it were yesterday — walking into Toys “R” Us, my childhood wonderland, the aisles bright and endless, each box promising a little bit of magic.
And then I saw her.
Her golden hair fell straight and shining, her eyes the color of a summer sky, her lips curved in that timeless Barbie smile. She wore a long blue gown that shimmered beneath the lights, white gloves pure as innocence, and three small roses at her hip — graceful, radiant, unforgettable. She cost $30. I whispered to myself, I can buy my own toys now… I earn my own money. It was more than a purchase — it was freedom, glowing quietly inside a pink box.
But joy, as it often does, proved fragile.
A few months later, when I reached for her again, she was gone. My mother had thrown her away — “too much space,” she said. My heart sank. But I searched anyway. And by some small miracle, I found her again on Yahoo Shop, a little pricier at $38, but still brand new, still radiant. I brought her home once more.
Years passed. I grew, I worked, I loved, and I endured — a relationship that took seven years of my youth and, with it, my entire Barbie collection. He took everything. But he did not take me.
With what strength I had left, I walked away. I built a new life — piece by piece, quietly, bravely, on my own terms.
Time went on, and the memory of that doll began to fade. Until one day, while browsing Etsy, she appeared again — like a ghost from another life. At first, I couldn’t remember her name. I searched: Special Edition Barbie? Birthday Barbie? Nothing matched. And then, like a whisper of destiny, there she was — 2001 Grand Opening Barbie – First Edition.
My heart leapt. She was more expensive now — $68 — but it didn’t matter. She wasn’t just a doll anymore. She was the girl I once was — hopeful, proud, unbroken.
Today, she sits on the highest shelf of my study, watching over my books and other dolls with her serene smile.
She is more than plastic, more than fashion. She is a thread that ties me to my youth, my courage, my healing — a quiet reminder that even when life takes everything, some joys will always find their way back home.
--
Người Bạn Của Tuổi Thơ Và Nghị Lực
Có những ký ức ta mang theo suốt đời — nhỏ bé thôi, nhưng chẳng bao giờ phai. Với mình, ký ức ấy gắn liền với một con búp bê. Một nàng Barbie giản dị, nhưng lại chứa cả một phần tuổi trẻ và nghị lực của mình.
Mình đã thôi chơi Barbie từ lâu. Nhưng vẻ đẹp thanh lịch, sang trọng của những nàng Barbie thời trang vẫn ở lại đâu đó trong tim, như ánh nắng cũ phản chiếu qua tấm kính mờ. Ngày xưa, mình từng có cả một bộ sưu tập quý giá — mỗi con búp bê là một giấc mơ nhỏ, là hình ảnh của cô gái mà mình khao khát trở thành. Rồi tất cả biến mất, bị lấy đi bởi một người từng thề sẽ yêu thương mình. Một nghịch lý thật cay đắng — khi điều đẹp nhất lại dễ dàng bị hủy hoại bởi chính kẻ từng nói lời yêu.
Thế nhưng, cuộc đời vẫn có cách gửi trả lại cho ta những điều thật sự thuộc về mình.
Con búp bê đầu tiên mình mua bằng đồng lương đầu đời chính là 2001 Grand Opening Barbie – First Edition, do Carter Bryant thiết kế.
Mình vẫn còn nhớ rõ như in ngày hôm đó — bước vào Toys “R” Us, thiên đường tuổi thơ của mình, nơi những dãy kệ Barbie sáng lấp lánh, mỗi chiếc hộp như một giấc mơ nhỏ.
Và rồi mình nhìn thấy nàng.
Mái tóc vàng óng buông thẳng, đôi mắt xanh như bầu trời tháng Sáu, nụ cười dịu dàng không tuổi. Nàng khoác lên mình chiếc váy xanh dài lấp lánh, găng tay trắng tinh khiết, ba bông hồng nhỏ điểm nơi hông — thanh lịch, ấm áp, và khó quên. Giá chỉ $30. Mình khẽ thì thầm: Mình có thể tự mua đồ chơi cho mình… Mình đã tự kiếm ra tiền.
Khoảnh khắc ấy, đó không chỉ là một món đồ chơi — đó là tự do, dịu dàng mà rực rỡ, nằm trong một chiếc hộp hồng nhỏ xinh.
Nhưng niềm vui, như thường lệ, thật mong manh.
Vài tháng sau, khi mình tìm lại nàng, Barbie đã biến mất. Mẹ bảo: “Mẹ vứt rồi, chiếm chỗ quá.”
Tim mình chùng xuống. Nhưng mình không bỏ cuộc. Và rồi, như phép màu, mình tìm lại được nàng trên Yahoo Shop. Giá cao hơn — $38 — nhưng vẫn mới tinh, vẫn đẹp rạng ngời như ngày đầu tiên. Mình mang nàng về lần thứ hai, và niềm vui lại nở rộ trên kệ sách nhỏ.
Năm tháng trôi. Mình trưởng thành, đi làm, rồi vướng vào một mối quan hệ tàn nhẫn — nó lấy đi bảy năm tuổi trẻ, cùng cả bộ sưu tập Barbie yêu dấu. Hắn mang đi tất cả. Nhưng không thể mang đi chính mình.
Bằng chút sức mạnh còn sót lại, mình rời đi. Mình bắt đầu lại từ đầu — xây dựng lại cuộc sống, công việc, và lòng kiêu hãnh.
Thời gian qua đi, ký ức về Barbie dần mờ nhạt. Cho đến một ngày, khi mình dạo Etsy, nàng lại xuất hiện — như một lời gọi từ quá khứ. Ban đầu mình không nhớ tên, tìm hoài không ra — Special Edition? Birthday Barbie? Đều sai.
Rồi như duyên số, mình tìm thấy nàng: 2001 Grand Opening Barbie – First Edition.
Trái tim mình như vỡ òa. Giá cao hơn — $68 — nhưng đáng đến từng xu. Vì nàng không chỉ là một con búp bê. Nàng là phần tuổi trẻ trở về, là ánh sáng của chính mình được hồi sinh.
Giờ đây, nàng ngồi kiêu hãnh trên kệ cao nhất trong phòng học, nhìn xuống những quyển sách và các cô búp bê khác bằng nụ cười hiền hòa, bất tận.
Nàng không chỉ là nhựa, không chỉ là thời trang. Nàng là sợi dây nối liền mình với tuổi thơ, với sức mạnh, và với lòng kiên cường — một lời nhắc rằng dù cuộc đời có lấy đi bao nhiêu, niềm vui thật sự vẫn sẽ tìm đường quay trở lại.
Angell Studio Lin Daiyu - Dream of the Red Chamber
Angell Studio Lin Daiyu – Dream of the Red Chamber
Among the timeless heroines of literature, few shine with such fragile brilliance as Lin Daiyu from Dream of the Red Chamber by Cao Xueqin. I first knew her not through the pages of the book, but through the 1987 television adaptation that my mother and I watched together when I was a child. That series, to me, remains the most faithful, the most haunting, the most beautiful. And it was in that series that Chen Xiaoxu embodied Lin Daiyu so perfectly, so delicately, that people believed she was born to play this role. Even now, decades later, her Daiyu still lingers in our hearts.
I carried that image with me for years. Every time I held a BJD, I longed to bring Lin Daiyu to life. I tried again and again, reshaping my dolls in her likeness, but failed miserably each time. None captured that ethereal sorrow, that quiet intelligence, that fragile beauty. Eventually, I gave up, telling myself perhaps it was not meant to be—that Daiyu belonged only to memory, not to resin.
Then one day, fate surprised me. Browsing an Angell Studio dealer’s website, I stumbled upon her: a doll named Lin Daiyu. My heart stopped. Her sculpt, her brows, her expression, her gown, her hair—all whispered Daiyu’s name. For the first time, I felt I had truly found her. Without hesitation, I placed the order.
It was not an easy journey—the wait, the back-and-forth with the dealer—but at last, on 11/09/2021, she arrived safely at my door. When I lifted the lid, I was breathless. She was more beautiful than any photograph could capture, wrapped with care, glowing in Milk skin. I chose her fullset, body blushing, ear piercings, and extra outfits. Only the eyes I replaced, for the given ones felt too animated. After much trial and error—16mm, 14mm, iris sizes and styles—I found the perfect pair. Suddenly, she looked alive, no longer a doll, but Daiyu herself stepping out of Cao Xueqin’s world.
Her hair was troublesome to style, her bangs requiring endless patience and gel, but in the end, every detail was worth it. She was radiant. She was Daiyu. She was the grail doll I had always dreamed of.
Unlike the others, who slumber away in closets for protection, Lin Daiyu stands proudly on my desk. She wears her silks and gazes at me every day, while the rest wait silently for their turn. I sometimes feel guilty, but then I remember: she is Lin Daiyu. She deserves my gaze, my time, my devotion.
Looking back, I am eternally grateful I acted quickly, for she was gone from the shelves not long after. She is my first Angell Studio doll, and she will remain forever Lin Daiyu. I could never rename her. Some dolls are just dolls, but some… some are destiny.
--
Angell Studio Lâm Đại Ngọc – Hồng Lâu Mộng
Trong vô số nhân vật nữ bất hủ của văn chương, ít ai tỏa sáng mong manh và thanh khiết như Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Mình biết nàng không phải từ trang sách, mà qua bộ phim truyền hình năm 1987 – bộ phim mình xem cùng mẹ khi còn nhỏ. Với mình, đó mãi là phiên bản chân thật nhất, đẹp nhất, ám ảnh nhất. Và cũng trong bộ phim ấy, Trần Hiểu Húc hóa thân thành Lâm Đại Ngọc quá trọn vẹn, quá tinh tế, đến mức người đời tin rằng nàng sinh ra chỉ để làm Đại Ngọc. Bao năm trôi qua, hình bóng Đại Ngọc của Trần Hiểu Húc vẫn vương vấn trong trái tim người xem.
Mình mang hình ảnh ấy theo suốt tuổi thơ và trưởng thành. Mỗi lần cầm một BJD, mình lại ước mơ biến nàng thành hiện thực. Mình đã thử bao lần, khắc họa lại những búp bê trong hình bóng nàng, nhưng lần nào cũng thất bại. Không con búp bê nào toát lên được nét buồn mong manh, trí tuệ trầm lặng, và vẻ đẹp thoát tục ấy. Cuối cùng, mình đành buông xuôi, tự nhủ rằng có lẽ Đại Ngọc chỉ nên sống trong ký ức, chứ không thuộc về resin.
Thế rồi, số phận mỉm cười. Một ngày nọ, khi lướt qua trang của đại lý Angell Studio, mình bắt gặp nàng – một búp bê mang tên Lâm Đại Ngọc. Tim mình như ngừng đập. Từng đường nét gương mặt, ánh mắt, đôi mày, mái tóc, y phục—all đều thì thầm tên nàng. Lần đầu tiên, mình biết mình đã thật sự tìm thấy Đại Ngọc. Không chần chừ, mình lập tức đặt mua.
Hành trình chẳng dễ dàng—bao ngày chờ đợi, bao lần trao đổi với đại lý—nhưng cuối cùng, vào ngày 09/11/2021, nàng đã an toàn đến tay mình. Khi mở hộp, mình lặng người. Nàng đẹp hơn mọi tấm ảnh quảng bá, được gói ghém cẩn thận, làn da trắng sữa như sương khói. Mình chọn fullset, thêm blushing, khuyên tai, và vài bộ y phục. Chỉ đôi mắt là mình thay, vì đôi mặc định quá to, quá hoạt hình. Sau bao lần thử—16mm, 14mm, đủ loại mống mắt—cuối cùng, một đôi 14mm đã biến nàng thành thật. Không còn là búp bê, nàng như bước ra từ thế giới của Tào Tuyết Cần, sống động và mong manh.
Mái tóc, đặc biệt là phần mái, khiến mình vất vả vô cùng để chỉnh sửa bằng gel, nhưng thành quả thật xứng đáng. Nàng tỏa sáng. Nàng chính là Đại Ngọc. Nàng là giấc mộng bao năm của mình.
Khác với những búp bê khác phải ngủ yên trong tủ để tránh nắng và bụi, Lâm Đại Ngọc được đặt trang trọng trên bàn làm việc. Ngày ngày nàng khoác lụa, ngắm nhìn mình, trong khi những búp bê khác chỉ được mình ghé thăm dăm ba lần. Đôi khi, mình thấy áy náy, nhưng rồi lại tự nhủ: nàng là Lâm Đại Ngọc. Nàng xứng đáng với sự chăm chút, với ánh nhìn, với tình cảm mình dành cho nàng.
Đến bây giờ, mình vẫn biết ơn vì đã quyết định nhanh chóng, bởi nàng biến mất khỏi kệ hàng chỉ sau một thời gian ngắn. Đây là búp bê Angell Studio đầu tiên của mình, và nàng mãi mãi là Lâm Đại Ngọc. Mình sẽ không đổi tên nàng. Có những búp bê chỉ là búp bê, nhưng cũng có những búp bê… chính là định mệnh.
The Original Garfield
Back to Garfield: A Journey Through the Gentle Light of Childhood
There are certain things from childhood that never really leave us — moments so soft, so pure, that they linger like sunlight through old curtains. For me, one of those memories will always be Garfield and Friends — the original series from the 1980s.
As a child, I adored it. While others might have favored “the Friends,” my heart belonged to Garfield, that lazy, clever orange cat who somehow made everything feel a little lighter. And all these years later, I’ve realized — nothing about that love has changed.
Not long ago, the thought of watching it again came to me out of nowhere — like a gentle tug on the thread of memory. I felt a longing to revisit that simpler time, to touch something small and untroubled that once lived inside me. I almost signed up for Netflix just to find it, only to discover it had long disappeared from their library. Now, it resides on Boomerang, hidden behind Amazon Prime — another subscription, another small toll for nostalgia. But really, $4.99 felt like such a small price to pay for a doorway back to my childhood.
So, I subscribed.
And when I pressed play, the familiar theme filled the room, bright and comforting — like hearing an old friend laugh after many years apart. There he was, Garfield, lounging across the screen, still witty, still wonderfully lazy. The years between us dissolved.
Watching him again carried me somewhere soft and golden — back to afternoons when life was simple, when “stress” wasn’t even a word, when joy came easily and stayed a little longer. I can’t say I’m unhappy now — life is good, full, real. But that innocence… that sweetness of youth… nothing in adulthood quite compares.
And perhaps the most beautiful part?
I still have my old Garfield comic book — the same one I read until its pages softened at the corners. It sits quietly on my shelf now, beside other small relics of childhood — a silent friend who never left, never changed.
Thank you for pausing here with me — for stepping into this small, golden corner of memory.
May your day be as gentle and comforting as an old cartoon rerun — the kind that makes your heart smile without reason at all.
--
Trở Về Với Garfield: Hành Trình Hoài Niệm Tuổi Thơ
Có những điều trong tuổi thơ, dù năm tháng có trôi đi bao nhiêu, vẫn không bao giờ phai. Chúng ở lại — nhẹ như ánh nắng xuyên qua tấm rèm cũ, ấm áp, yên bình, và thật khó quên. Với mình, một trong những ký ức ấy chính là Garfield and Friends — phiên bản gốc ra đời từ những năm 1980.
Hồi nhỏ, mình mê lắm. Trong khi nhiều người thích “Friends,” thì trái tim mình chỉ thuộc về Garfield — chú mèo mập lười biếng, thông minh, và có gì đó thật dễ thương, thật gần gũi. Và giờ đây, sau ngần ấy năm, mình nhận ra: tình cảm ấy vẫn nguyên vẹn như xưa.
Cách đây không lâu, ý nghĩ xem lại series ấy bỗng ùa đến — như một làn gió khẽ khàng chạm vào trí nhớ. Mình bỗng muốn quay lại khoảng thời gian vô tư, muốn chạm lại chút bình yên mà tuổi thơ từng mang đến. Mình suýt đăng ký Netflix chỉ để tìm lại nó, nhưng rồi phát hiện chương trình đã biến mất khỏi thư viện. Giờ đây, Garfield and Friends chỉ còn trên Boomerang, ẩn sau cánh cửa của Amazon Prime. Một gói đăng ký mới, một khoản phí nhỏ — nhưng 4,99 đô chẳng là gì nếu đó là chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa về quá khứ.
Và thế là, mình đăng ký.
Khi nhấn nút “play,” khúc nhạc mở đầu vang lên, thân quen như một lời chào cũ. Garfield xuất hiện, vẫn cái dáng nằm lười biếng, vẫn nụ cười tinh nghịch như ngày nào. Trong giây lát, mọi năm tháng như tan biến.
Xem lại chương trình ấy, mình như được trở về một thế giới dịu dàng — nơi cuộc sống còn đơn giản, nơi chữ “căng thẳng” chưa từng tồn tại, nơi niềm vui đến tự nhiên và ở lại thật lâu.
Giờ đây, mình không buồn, không tiếc. Cuộc sống hiện tại đủ đầy, chân thật. Chỉ là cái trong trẻo của ngày xưa ấy… chẳng gì của tuổi trưởng thành có thể tìm lại được nữa.
Và điều khiến mình mỉm cười nhất?
Mình vẫn giữ quyển truyện tranh Garfield cũ — chính quyển từng đọc đi đọc lại đến sờn mép giấy. Nó nằm yên trên kệ sách, cạnh những kỷ vật tuổi thơ khác — như một người bạn cũ, vẫn luôn ở đó, lặng lẽ và trung thành.
Cảm ơn bạn đã dừng lại nơi đây, cùng mình bước qua một góc nhỏ của ký ức.
Chúc bạn một ngày thật ấm áp và dịu dàng — như một tập phim hoạt hình cũ, mang lại nụ cười mà chẳng cần lý do.
Chosen by Medusa - CP Fairyland Angela Type 2
Chosen by Medusa: When Darkness Becomes a Treasure
It began on a quiet December afternoon — the kind that drapes itself around you like a soft blanket. I was stretched out on the sofa, savoring the rare stillness of a day without noise. No chores, no work, no demands. Just me, the calm, and the steady rhythm of breathing. For a fleeting moment, I thought: This is what peace must feel like.
But peace, as beautiful as it is, always leaves room for curiosity. My thoughts drifted toward Christmas. What would I gift myself this year? After all, hadn’t I worked hard enough to deserve something special?
Then, like a flicker of light through a half-open door, the thought came: It’s December. I wonder what’s new at DDE.
And there she was.
The first image that met my eyes stole my breath — a FairyLand masterpiece cloaked in shadow and grace. Her gaze was piercing yet magnetic, her attire bold and dangerous, and atop her head, serpents with wings glinted like ancient crowns. Medusa.
She was a FeePle65 — taller, more mature than the FeePle60s I already owned, yet close enough to share wardrobes with my Iplehouse SID ladies. That small practicality, paired with her haunting beauty, sealed my fate.
Only 80 fullsets in the world. Limited. Rare.
My decision came as naturally as breath. She was mine.
When her box arrived, it felt like unsealing a myth. Every piece — her corset, her gloves, her boots, the snakes that coiled across her head — had been crafted with reverence, painted with patience, and assembled with devotion.
And then there was her Crooked Lip faceplate — defiant, imperfectly perfect — the kind of beauty that dares the world to look closer.
I’ve only photographed her a few times, yet each session feels like discovering a new soul. With her sleeping face, she is peace itself. With her normal sculpt, she is strength — wild and untamed. And with that Crooked Lip, she becomes something more: truth made visible — raw, unapologetic, unbroken.
A friend once asked me if I’d ever sell her, after I’d taken all the photos I wanted. I laughed. Sell her? Never.
Even for seven thousand dollars, I couldn’t. She isn’t just resin and paint. She’s a part of me — a fragment of darkness that found its light.
My friend teased that I sounded just like when I played Monopoly, refusing to sell my properties no matter the offer. Maybe he’s right. Maybe I was never meant to sell what’s been chosen for me.
Because some things, once they find you, are beyond price.
Thank you for sharing this story with me — a story not just about collecting, but about connection.
May your own day hold its share of wonder — and may even the shadows in your life turn, somehow, into treasures. 🖤
--
Được Medusa Chọn: Khi Bóng Tối Hóa Thành Bảo Vật
Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi chiều tháng Mười Hai thật yên. Không tiếng ồn, không công việc, không cả kế hoạch. Mình nằm dài trên sofa, tận hưởng sự tĩnh lặng hiếm hoi của một ngày nghỉ trọn vẹn. Không gian như ngưng lại, chỉ còn hơi thở nhẹ nhàng và cảm giác bình yên lan khắp lòng. Trong khoảnh khắc ấy, mình nghĩ thầm: À, thì ra hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ là thế này thôi.
Nhưng con người mà — ngay cả khi an yên nhất, tâm trí vẫn luôn muốn lang thang.
Rồi mình nghĩ đến Giáng Sinh. Năm nay, mình sẽ tặng bản thân món quà gì đây? Sau một năm dài làm việc chăm chỉ, chẳng phải mình cũng xứng đáng với một điều gì đó thật đặc biệt sao?
Và rồi như một tia sáng lóe lên trong bóng tối: Tháng Mười Hai rồi… không biết DDE có gì mới không nhỉ?
Và… nàng xuất hiện.
Ngay tấm hình đầu tiên đã khiến mình chết lặng — một tuyệt tác của FairyLand, đẹp lạ lùng và nguy hiểm.
Ánh mắt nàng như thôi miên, bộ trang phục vừa quyến rũ vừa kiêu hãnh, và trên mái đầu, những con rắn có cánh uốn mình như vương miện cổ đại. Medusa.
Nàng là FeePle65 — cao lớn, trưởng thành hơn FeePle60, nhưng vẫn vừa vặn để chia sẻ tủ đồ với các cô gái Iplehouse SID của mình.
Rồi khi đọc đến dòng chữ: Limited to 80 Fullsets, tim mình như khựng lại.
Quyết định đến trong tích tắc.
Mình phải có nàng.
Khoảnh khắc mở hộp Medusa, cảm giác như đang mở ra một huyền thoại.
Từng món phụ kiện — găng tay, corset, đôi boots, và những con rắn trên đầu — đều được vẽ, chạm, và sơn bằng cả tâm hồn của người nghệ nhân.
Rồi đến gương mặt Crooked Lip — dữ dội, không hoàn hảo, nhưng lại hoàn hảo theo cách rất riêng. Một vẻ đẹp thách thức thế giới dám nhìn thẳng vào nó.
Mình mới chỉ chụp nàng vài lần thôi, nhưng mỗi lần là một chân dung khác.
Khi dùng gương mặt ngủ, nàng dịu dàng, thanh thản như một giấc mơ.
Khi đổi sang gương mặt thường, nàng mạnh mẽ, quyến rũ, và tự do.
Còn với Crooked Lip, nàng hóa thân thành sự thật trần trụi — một vẻ đẹp không cần xin phép để được tồn tại.
Một người bạn từng hỏi: “Sau này chụp xong hết ảnh, cậu có bán nàng đi không?”
Mình bật cười. Bán ư? Không bao giờ.
Dù ai có trả bảy ngàn đô, mình vẫn không thể. Vì nàng không chỉ là búp bê — nàng là báu vật, là mảnh ký ức, là phần bóng tối trong mình được hóa thành ánh sáng.
Bạn mình cười, bảo: “Nghe như lúc chơi cờ tỷ phú ấy, lúc nào cậu cũng bảo Không bán!”
Có lẽ đúng thật. Mình sinh ra không phải để bán đi những gì đã chọn mình.
Bởi có những thứ, một khi đã tìm đến, thì không còn đo đếm được bằng giá trị vật chất nữa.
Cảm ơn bạn đã ghé thăm và cùng mình đi qua câu chuyện này — một câu chuyện không chỉ về việc sưu tầm, mà còn về sự gắn bó giữa con người và những điều được định sẵn.
Chúc bạn một ngày an lành, và biết đâu, trong một khoảnh khắc nào đó, chính bóng tối quanh bạn cũng sẽ hóa thành phép màu. 🖤
CP Fairyland - Momo, Romantic Momo
When Momo Found Me - A story about how a doll chose her owner
It was a quiet day in March 2020 — the kind of day when the world feels hushed, and time moves a little slower. I was wandering through the internet, not searching for anything in particular, just drifting. Out of habit, I stopped by Denver Doll Emporium to see what was new. I wasn’t planning to buy a doll — not even thinking about it. But life, as it often does, had other plans.
In the Fairyland section, I saw her — a girl in an elegant dress, delicate and still. Something about her drew me in. Maybe it was the soft way she seemed to belong to another world, or the faint echo of familiarity that tugged at me. I clicked on her photo, and there she was — Momo.
The moment I saw her face, I thought of Erda, my King of Fairies, whom I had brought home long ago. I remembered whispering to myself back then that one day, I would find his maiden — and somewhere along the way, that promise had been lost in the noise of life. Yet here she was, as if reminding me of it.
Sometimes, I truly believe that dolls find us — not the other way around. Like souls quietly calling across time. Momo’s call was soft but certain, like a voice saying, “Hello, master. I am Erda’s maiden.”
Momo is a FeePle60, with a face so innocent it could melt silence. Her factory makeup is stunning — every eyelash painted with such care that it feels like love in motion. Her joints move gracefully, her little hands and feet carved with such tenderness that they almost seem alive. Fairyland’s artistry has always felt sacred to me — and Momo is proof of that.
Her outfit is exquisite: a flowing dress stitched in whisper-soft fabric, shoes that look like they were made for dreams. The fan she came with was beautiful, though left unpainted — so I sent it, along with her hands and another head, to Angel Toast Aesthetics. The artist transformed them into something extraordinary. Their touch gave her a spirit that felt entirely her own — elegant, ethereal, and quietly radiant.
At first, I thought I’d prefer her outdoor photos — sunlight, nature, the wind in her curls. But when I took her pictures indoors, surrounded by soft light and still air, something magical happened. The quiet suited her. Through my lens, she looked like a memory caught between dreams and daylight.
Among all my SD girls, she’s the youngest — the one who reminds me what wonder feels like. I love her deeply, as I love them all. But Momo… she feels like a whisper from fate — a reminder that even in stillness, life finds a way to surprise us.
Thank you for visiting this small piece of my heart today. May your day be gentle, and may the things meant for you always find their way — just as Momo found me.
--
Khi Momo Tìm Đến Mình - Một câu chuyện về cách búp bê chọn chủ nhân của mình
Đó là một ngày tháng Ba thật yên tĩnh của năm 2020 — bầu trời trong, gió nhẹ, và thời gian như chậm lại.
Mình ngồi lướt mạng, không tìm gì cụ thể, chỉ xem cho vui như thói quen. Rồi mình ghé qua Denver Doll Emporium, nơi vẫn thường cập nhật những búp bê mới.
Không có ý định mua gì cả. Không có kế hoạch, không mong chờ. Nhưng cuộc đời mà, đôi khi điều đẹp nhất lại đến vào những khoảnh khắc mình không hề chuẩn bị.
Trong mục Fairyland, mình thấy cô ấy — một cô gái trong chiếc váy thanh tao, ánh nhìn dịu dàng như gió xuân. Có gì đó ở cô khiến tim mình khẽ rung. Có lẽ là vẻ nhẹ nhàng, có lẽ là sự quen thuộc mơ hồ. Mình bấm vào hình, và… cô ấy hiện ra trước mắt mình — Momo.
Ngay giây phút ấy, mình nhớ đến Erda, vị “Vua của các Tiên” mà mình từng rước về. Mình đã từng tự hứa rằng sẽ tìm cho anh ấy một “nàng tiên” của riêng mình.
Thời gian trôi, lời hứa ấy bị lãng quên giữa những bận rộn thường ngày. Nhưng giờ đây, cô gái này xuất hiện — như thể nhắc nhở mình rằng có những điều định mệnh không thể lãng quên.
Đôi khi, mình tin thật lòng rằng chính búp bê chọn mình, chứ không phải ngược lại.
Như lần này, Momo đến, khẽ nói: “Chào chủ nhân. Em là nàng của Erda.”
Momo là FeePle60, với gương mặt ngây thơ, đôi mắt dịu dàng và nụ cười như ánh nắng đầu hè.
Lớp makeup của cô tỉ mỉ đến mức khiến mình phải khâm phục — từng sợi mi nhỏ, từng nét vẽ tinh tế.
Khớp nối uyển chuyển, đôi bàn tay, bàn chân nhỏ xinh khiến người ta không thể không yêu.
Mình luôn yêu Fairyland vì điều đó — từng chi tiết đều như chứa linh hồn.
Bộ váy của cô thật tuyệt đẹp — mềm mại, tinh xảo, như được dệt từ những giấc mơ.
Chiếc quạt đi kèm tuy duyên dáng nhưng chưa được sơn, nên mình gửi nó, cùng đôi tay và một đầu khác, đến Angel Toast Aesthetics.
Khi họ hoàn thành, mình ngắm nhìn Momo và thầm biết — bàn tay của nghệ sĩ đã thổi vào cô ấy một linh hồn riêng, thanh thoát, tao nhã và đầy ánh sáng.
Ban đầu, mình nghĩ rằng mình sẽ thích những bức hình ngoài trời của cô hơn. Nhưng không — khi chụp Momo trong không gian yên tĩnh, ánh sáng nhẹ rọi qua cửa sổ, mọi thứ trở nên thật dịu dàng, thật sâu lắng.
Trong ống kính, cô ấy như một ký ức, một khoảnh khắc mỏng manh giữa giấc mơ và hiện thực.
Trong số các cô gái SD của mình, Momo là em út — ngây thơ, trong trẻo, và khiến mình nhớ đến cảm giác “lần đầu được yêu thích điều gì đó” của tuổi trẻ.
Mình yêu cô bé này, như yêu tất cả các cô gái khác, nhưng Momo thì đặc biệt hơn một chút — vì cô không chỉ là một búp bê. Cô là một dấu hiệu của duyên, là lời nhắc rằng cuộc đời vẫn luôn biết cách gửi đến ta những món quà khi ta không còn chờ đợi.
Cảm ơn bạn đã dừng lại đọc những dòng này, và chia sẻ cùng mình một mảnh nhỏ của ký ức.
Chúc bạn một ngày thật nhẹ nhàng — và mong rằng những điều thuộc về bạn sẽ luôn tìm thấy bạn, như cách Momo đã tìm đến mình.
CP Fairyland - Erda, King of the Fairies
Erda, My First Fullset: A Milestone of Growth and Passion
In those early years, I used to think it was wiser to be practical — to buy a simple doll, dress it modestly, and admire it quietly from afar. Back then, I was still learning how to build a life, still chasing stability, still teaching myself that dreams don’t have to be rushed. Spending a thousand dollars on a doll felt like standing at the edge of something I couldn’t yet reach.
But life, in its patient way, teaches us when to open our hands.
My career grew, little by little — and with it came not just comfort, but the freedom to rediscover what I loved. I began to see that joy, too, deserves investment. And sometimes, the things we once called “luxuries” are really gifts we’ve quietly earned.
For anyone standing at that same crossroad — uncertain, waiting, working — please know this: if you love what you do, keep going. Passion paired with effort always blooms in its own time. Believe in yourself. One day, you’ll look back and realize you’ve crossed the distance without even noticing.
And so, when the time came, I allowed myself a dream — and his name was Erda.
I found him at Denver Doll Emporium, Fairyland’s official dealer in the U.S. He wasn’t my first Fairyland doll, but he was my first fullset — and that made him special. A symbol of how far I had come. I had never owned a male doll before, but the moment I saw his face — tender, youthful, full of quiet strength — I knew he belonged in my story.
When he arrived that spring of 2019, I picked him up in person. His packaging smelled faintly of new resin and soft paper — that scent collectors know so well. Everything about him was perfect — except his wig. It was the right color, but the style felt wrong. And so, one quiet evening, I took scissors and a small bottle of VolksUSA hair gel and began to trim, to shape, to breathe life into him. When I was done, I stepped back — and there he was. Exactly as I had imagined.
Fairyland’s eyes have always felt sacred to me. Many collectors swap them out, but I never could. To me, they are the soul of the fullset — the spark that ties the art to its heart. Erda’s eyes, his wings painted with intricate care, his staff shimmering faintly under light — everything about him spoke of craftsmanship, devotion, and something more: the quiet beauty of arrival.
Looking back, I realize that bringing Erda home wasn’t just about collecting — it was about claiming a moment of pride, a symbol of growth and gratitude. My first Fairyland fullset wasn’t simply a purchase; it was a promise kept to myself.
And through it all, I remain thankful — to Denver Doll Emporium for their grace and kindness, to Fairyland for their art, and to the part of myself who once believed that someday, she’d get here.
Thank you for walking with me through this memory.
May your day be gentle, and your dreams steadfast — like the light that once guided me to mine.
--
Erda – Fullset Đầu Tiên: Cột Mốc Trưởng Thành và Đam Mê
Những năm tháng đầu tiên ấy, mình từng nghĩ thật khôn ngoan khi chỉ mua một con búp bê basic, mặc cho nó vài bộ đồ giản dị, rồi ngắm nhìn trong yên lặng. Khi đó, mình vẫn còn đang gây dựng sự nghiệp, vẫn loay hoay giữa những dự định, vẫn học cách kiên nhẫn để ổn định cuộc sống.
Chi hơn một ngàn đô cho một con búp bê khi ấy giống như mơ — xa xôi và không thực tế.
Thế nhưng, thời gian có cách riêng để dạy ta mở lòng.
Sự nghiệp mình dần phát triển, từng chút một. Và cùng với sự ổn định là cảm giác tự do — tự do được sống với những điều mình yêu. Mình chợt nhận ra rằng, niềm vui cũng xứng đáng được đầu tư.
Những gì từng là “xa xỉ” đôi khi chỉ là phần thưởng cho những năm tháng ta không bỏ cuộc.
Với những ai đang ở ngã rẽ giữa đam mê và cuộc sống, mình chỉ muốn nói: hãy tin vào chính mình.
Nếu bạn yêu điều mình đang làm, hãy tiếp tục.
Đam mê, khi đi cùng nỗ lực, rồi sẽ nở hoa vào đúng thời điểm của nó.
Và rồi, khi giấc mơ ấy đủ chín, Erda bước vào cuộc đời mình.
Mình tìm thấy cậu ở Denver Doll Emporium, đại lý chính thức của Fairyland tại Mỹ.
Cậu không phải là búp bê Fairyland đầu tiên, nhưng lại là fullset đầu tiên — một cột mốc nhỏ đánh dấu sự trưởng thành và lòng biết ơn.
Trước đó, mình chưa từng có búp bê nam nào, nhưng khi thấy khuôn mặt ấy — trẻ trung, nhẹ nhàng, pha chút mong manh — mình biết rằng đã đến lúc mang cậu về nhà.
Tháng Năm năm 2019, mình đến tận nơi để đón Erda. Hộp búp bê mới tinh, mùi nhựa resin nhẹ hòa cùng mùi giấy gói quen thuộc. Mọi thứ đều hoàn hảo — trừ mái tóc. Màu thì chuẩn, nhưng kiểu thì không giống như mình hình dung. Và thế là, trong một buổi tối yên tĩnh, mình cầm kéo, chút gel tóc của VolksUSA, rồi cẩn thận cắt tỉa, tạo kiểu. Khi xong, mình mỉm cười.
Erda đã trở thành hình ảnh mình luôn mơ thấy.
Đôi mắt premium của Fairyland luôn là điều mình trân quý nhất. Nhiều người thay mắt cho búp bê, nhưng mình thì không. Với mình, đôi mắt ấy chính là linh hồn của một fullset — nơi nghệ thuật và cảm xúc gặp nhau.
Đôi cánh, cây gậy, từng đường nét đều được chế tác tỉ mỉ, tinh tế — như thể mỗi chi tiết đều kể một câu chuyện về niềm đam mê của người nghệ nhân.
Giờ nghĩ lại, việc mang Erda về không chỉ là sưu tầm.
Đó là một lời khẳng định dịu dàng dành cho bản thân — rằng mình đã đi được xa đến thế, rằng mình đã tin tưởng, đã kiên trì, và đã cho phép bản thân mơ lại như một đứa trẻ.
Mình biết ơn DDE vì dịch vụ tận tâm, biết ơn Fairyland vì đã tạo nên những tác phẩm nghệ thuật mang linh hồn, và biết ơn chính mình — vì đã tin rằng, một ngày nào đó, mình sẽ có thể chạm tay đến giấc mơ này.
Cảm ơn bạn, vì đã cùng mình đi qua kỷ niệm này.
Chúc bạn một ngày thật dịu dàng — như ánh sáng sớm soi lên đôi cánh của Erda năm nào.

