The Original Garfield

Back to Garfield: A Journey Through the Gentle Light of Childhood

There are certain things from childhood that never really leave us — moments so soft, so pure, that they linger like sunlight through old curtains. For me, one of those memories will always be Garfield and Friends — the original series from the 1980s.

As a child, I adored it. While others might have favored “the Friends,” my heart belonged to Garfield, that lazy, clever orange cat who somehow made everything feel a little lighter. And all these years later, I’ve realized — nothing about that love has changed.

Not long ago, the thought of watching it again came to me out of nowhere — like a gentle tug on the thread of memory. I felt a longing to revisit that simpler time, to touch something small and untroubled that once lived inside me. I almost signed up for Netflix just to find it, only to discover it had long disappeared from their library. Now, it resides on Boomerang, hidden behind Amazon Prime — another subscription, another small toll for nostalgia. But really, $4.99 felt like such a small price to pay for a doorway back to my childhood.

So, I subscribed.
And when I pressed play, the familiar theme filled the room, bright and comforting — like hearing an old friend laugh after many years apart. There he was, Garfield, lounging across the screen, still witty, still wonderfully lazy. The years between us dissolved.

Watching him again carried me somewhere soft and golden — back to afternoons when life was simple, when “stress” wasn’t even a word, when joy came easily and stayed a little longer. I can’t say I’m unhappy now — life is good, full, real. But that innocence… that sweetness of youth… nothing in adulthood quite compares.

And perhaps the most beautiful part?
I still have my old Garfield comic book — the same one I read until its pages softened at the corners. It sits quietly on my shelf now, beside other small relics of childhood — a silent friend who never left, never changed.

Thank you for pausing here with me — for stepping into this small, golden corner of memory.
May your day be as gentle and comforting as an old cartoon rerun — the kind that makes your heart smile without reason at all.

--

Trở Về Với Garfield: Hành Trình Hoài Niệm Tuổi Thơ

Có những điều trong tuổi thơ, dù năm tháng có trôi đi bao nhiêu, vẫn không bao giờ phai. Chúng ở lại — nhẹ như ánh nắng xuyên qua tấm rèm cũ, ấm áp, yên bình, và thật khó quên. Với mình, một trong những ký ức ấy chính là Garfield and Friends — phiên bản gốc ra đời từ những năm 1980.

Hồi nhỏ, mình mê lắm. Trong khi nhiều người thích “Friends,” thì trái tim mình chỉ thuộc về Garfield — chú mèo mập lười biếng, thông minh, và có gì đó thật dễ thương, thật gần gũi. Và giờ đây, sau ngần ấy năm, mình nhận ra: tình cảm ấy vẫn nguyên vẹn như xưa.

Cách đây không lâu, ý nghĩ xem lại series ấy bỗng ùa đến — như một làn gió khẽ khàng chạm vào trí nhớ. Mình bỗng muốn quay lại khoảng thời gian vô tư, muốn chạm lại chút bình yên mà tuổi thơ từng mang đến. Mình suýt đăng ký Netflix chỉ để tìm lại nó, nhưng rồi phát hiện chương trình đã biến mất khỏi thư viện. Giờ đây, Garfield and Friends chỉ còn trên Boomerang, ẩn sau cánh cửa của Amazon Prime. Một gói đăng ký mới, một khoản phí nhỏ — nhưng 4,99 đô chẳng là gì nếu đó là chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa về quá khứ.

Và thế là, mình đăng ký.
Khi nhấn nút “play,” khúc nhạc mở đầu vang lên, thân quen như một lời chào cũ. Garfield xuất hiện, vẫn cái dáng nằm lười biếng, vẫn nụ cười tinh nghịch như ngày nào. Trong giây lát, mọi năm tháng như tan biến.

Xem lại chương trình ấy, mình như được trở về một thế giới dịu dàng — nơi cuộc sống còn đơn giản, nơi chữ “căng thẳng” chưa từng tồn tại, nơi niềm vui đến tự nhiên và ở lại thật lâu.
Giờ đây, mình không buồn, không tiếc. Cuộc sống hiện tại đủ đầy, chân thật. Chỉ là cái trong trẻo của ngày xưa ấy… chẳng gì của tuổi trưởng thành có thể tìm lại được nữa.

Và điều khiến mình mỉm cười nhất?
Mình vẫn giữ quyển truyện tranh Garfield cũ — chính quyển từng đọc đi đọc lại đến sờn mép giấy. Nó nằm yên trên kệ sách, cạnh những kỷ vật tuổi thơ khác — như một người bạn cũ, vẫn luôn ở đó, lặng lẽ và trung thành.

Cảm ơn bạn đã dừng lại nơi đây, cùng mình bước qua một góc nhỏ của ký ức.
Chúc bạn một ngày thật ấm áp và dịu dàng — như một tập phim hoạt hình cũ, mang lại nụ cười mà chẳng cần lý do.

Previous
Previous

Angell Studio Lin Daiyu - Dream of the Red Chamber

Next
Next

Chosen by Medusa - CP Fairyland Angela Type 2