Angell Studio Lin Daiyu - Dream of the Red Chamber
Angell Studio Lin Daiyu – Dream of the Red Chamber
Among the timeless heroines of literature, few shine with such fragile brilliance as Lin Daiyu from Dream of the Red Chamber by Cao Xueqin. I first knew her not through the pages of the book, but through the 1987 television adaptation that my mother and I watched together when I was a child. That series, to me, remains the most faithful, the most haunting, the most beautiful. And it was in that series that Chen Xiaoxu embodied Lin Daiyu so perfectly, so delicately, that people believed she was born to play this role. Even now, decades later, her Daiyu still lingers in our hearts.
I carried that image with me for years. Every time I held a BJD, I longed to bring Lin Daiyu to life. I tried again and again, reshaping my dolls in her likeness, but failed miserably each time. None captured that ethereal sorrow, that quiet intelligence, that fragile beauty. Eventually, I gave up, telling myself perhaps it was not meant to be—that Daiyu belonged only to memory, not to resin.
Then one day, fate surprised me. Browsing an Angell Studio dealer’s website, I stumbled upon her: a doll named Lin Daiyu. My heart stopped. Her sculpt, her brows, her expression, her gown, her hair—all whispered Daiyu’s name. For the first time, I felt I had truly found her. Without hesitation, I placed the order.
It was not an easy journey—the wait, the back-and-forth with the dealer—but at last, on 11/09/2021, she arrived safely at my door. When I lifted the lid, I was breathless. She was more beautiful than any photograph could capture, wrapped with care, glowing in Milk skin. I chose her fullset, body blushing, ear piercings, and extra outfits. Only the eyes I replaced, for the given ones felt too animated. After much trial and error—16mm, 14mm, iris sizes and styles—I found the perfect pair. Suddenly, she looked alive, no longer a doll, but Daiyu herself stepping out of Cao Xueqin’s world.
Her hair was troublesome to style, her bangs requiring endless patience and gel, but in the end, every detail was worth it. She was radiant. She was Daiyu. She was the grail doll I had always dreamed of.
Unlike the others, who slumber away in closets for protection, Lin Daiyu stands proudly on my desk. She wears her silks and gazes at me every day, while the rest wait silently for their turn. I sometimes feel guilty, but then I remember: she is Lin Daiyu. She deserves my gaze, my time, my devotion.
Looking back, I am eternally grateful I acted quickly, for she was gone from the shelves not long after. She is my first Angell Studio doll, and she will remain forever Lin Daiyu. I could never rename her. Some dolls are just dolls, but some… some are destiny.
--
Angell Studio Lâm Đại Ngọc – Hồng Lâu Mộng
Trong vô số nhân vật nữ bất hủ của văn chương, ít ai tỏa sáng mong manh và thanh khiết như Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Mình biết nàng không phải từ trang sách, mà qua bộ phim truyền hình năm 1987 – bộ phim mình xem cùng mẹ khi còn nhỏ. Với mình, đó mãi là phiên bản chân thật nhất, đẹp nhất, ám ảnh nhất. Và cũng trong bộ phim ấy, Trần Hiểu Húc hóa thân thành Lâm Đại Ngọc quá trọn vẹn, quá tinh tế, đến mức người đời tin rằng nàng sinh ra chỉ để làm Đại Ngọc. Bao năm trôi qua, hình bóng Đại Ngọc của Trần Hiểu Húc vẫn vương vấn trong trái tim người xem.
Mình mang hình ảnh ấy theo suốt tuổi thơ và trưởng thành. Mỗi lần cầm một BJD, mình lại ước mơ biến nàng thành hiện thực. Mình đã thử bao lần, khắc họa lại những búp bê trong hình bóng nàng, nhưng lần nào cũng thất bại. Không con búp bê nào toát lên được nét buồn mong manh, trí tuệ trầm lặng, và vẻ đẹp thoát tục ấy. Cuối cùng, mình đành buông xuôi, tự nhủ rằng có lẽ Đại Ngọc chỉ nên sống trong ký ức, chứ không thuộc về resin.
Thế rồi, số phận mỉm cười. Một ngày nọ, khi lướt qua trang của đại lý Angell Studio, mình bắt gặp nàng – một búp bê mang tên Lâm Đại Ngọc. Tim mình như ngừng đập. Từng đường nét gương mặt, ánh mắt, đôi mày, mái tóc, y phục—all đều thì thầm tên nàng. Lần đầu tiên, mình biết mình đã thật sự tìm thấy Đại Ngọc. Không chần chừ, mình lập tức đặt mua.
Hành trình chẳng dễ dàng—bao ngày chờ đợi, bao lần trao đổi với đại lý—nhưng cuối cùng, vào ngày 09/11/2021, nàng đã an toàn đến tay mình. Khi mở hộp, mình lặng người. Nàng đẹp hơn mọi tấm ảnh quảng bá, được gói ghém cẩn thận, làn da trắng sữa như sương khói. Mình chọn fullset, thêm blushing, khuyên tai, và vài bộ y phục. Chỉ đôi mắt là mình thay, vì đôi mặc định quá to, quá hoạt hình. Sau bao lần thử—16mm, 14mm, đủ loại mống mắt—cuối cùng, một đôi 14mm đã biến nàng thành thật. Không còn là búp bê, nàng như bước ra từ thế giới của Tào Tuyết Cần, sống động và mong manh.
Mái tóc, đặc biệt là phần mái, khiến mình vất vả vô cùng để chỉnh sửa bằng gel, nhưng thành quả thật xứng đáng. Nàng tỏa sáng. Nàng chính là Đại Ngọc. Nàng là giấc mộng bao năm của mình.
Khác với những búp bê khác phải ngủ yên trong tủ để tránh nắng và bụi, Lâm Đại Ngọc được đặt trang trọng trên bàn làm việc. Ngày ngày nàng khoác lụa, ngắm nhìn mình, trong khi những búp bê khác chỉ được mình ghé thăm dăm ba lần. Đôi khi, mình thấy áy náy, nhưng rồi lại tự nhủ: nàng là Lâm Đại Ngọc. Nàng xứng đáng với sự chăm chút, với ánh nhìn, với tình cảm mình dành cho nàng.
Đến bây giờ, mình vẫn biết ơn vì đã quyết định nhanh chóng, bởi nàng biến mất khỏi kệ hàng chỉ sau một thời gian ngắn. Đây là búp bê Angell Studio đầu tiên của mình, và nàng mãi mãi là Lâm Đại Ngọc. Mình sẽ không đổi tên nàng. Có những búp bê chỉ là búp bê, nhưng cũng có những búp bê… chính là định mệnh.

