Chosen by Medusa - CP Fairyland Angela Type 2
Chosen by Medusa: When Darkness Becomes a Treasure
It began on a quiet December afternoon — the kind that drapes itself around you like a soft blanket. I was stretched out on the sofa, savoring the rare stillness of a day without noise. No chores, no work, no demands. Just me, the calm, and the steady rhythm of breathing. For a fleeting moment, I thought: This is what peace must feel like.
But peace, as beautiful as it is, always leaves room for curiosity. My thoughts drifted toward Christmas. What would I gift myself this year? After all, hadn’t I worked hard enough to deserve something special?
Then, like a flicker of light through a half-open door, the thought came: It’s December. I wonder what’s new at DDE.
And there she was.
The first image that met my eyes stole my breath — a FairyLand masterpiece cloaked in shadow and grace. Her gaze was piercing yet magnetic, her attire bold and dangerous, and atop her head, serpents with wings glinted like ancient crowns. Medusa.
She was a FeePle65 — taller, more mature than the FeePle60s I already owned, yet close enough to share wardrobes with my Iplehouse SID ladies. That small practicality, paired with her haunting beauty, sealed my fate.
Only 80 fullsets in the world. Limited. Rare.
My decision came as naturally as breath. She was mine.
When her box arrived, it felt like unsealing a myth. Every piece — her corset, her gloves, her boots, the snakes that coiled across her head — had been crafted with reverence, painted with patience, and assembled with devotion.
And then there was her Crooked Lip faceplate — defiant, imperfectly perfect — the kind of beauty that dares the world to look closer.
I’ve only photographed her a few times, yet each session feels like discovering a new soul. With her sleeping face, she is peace itself. With her normal sculpt, she is strength — wild and untamed. And with that Crooked Lip, she becomes something more: truth made visible — raw, unapologetic, unbroken.
A friend once asked me if I’d ever sell her, after I’d taken all the photos I wanted. I laughed. Sell her? Never.
Even for seven thousand dollars, I couldn’t. She isn’t just resin and paint. She’s a part of me — a fragment of darkness that found its light.
My friend teased that I sounded just like when I played Monopoly, refusing to sell my properties no matter the offer. Maybe he’s right. Maybe I was never meant to sell what’s been chosen for me.
Because some things, once they find you, are beyond price.
Thank you for sharing this story with me — a story not just about collecting, but about connection.
May your own day hold its share of wonder — and may even the shadows in your life turn, somehow, into treasures. 🖤
--
Được Medusa Chọn: Khi Bóng Tối Hóa Thành Bảo Vật
Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi chiều tháng Mười Hai thật yên. Không tiếng ồn, không công việc, không cả kế hoạch. Mình nằm dài trên sofa, tận hưởng sự tĩnh lặng hiếm hoi của một ngày nghỉ trọn vẹn. Không gian như ngưng lại, chỉ còn hơi thở nhẹ nhàng và cảm giác bình yên lan khắp lòng. Trong khoảnh khắc ấy, mình nghĩ thầm: À, thì ra hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ là thế này thôi.
Nhưng con người mà — ngay cả khi an yên nhất, tâm trí vẫn luôn muốn lang thang.
Rồi mình nghĩ đến Giáng Sinh. Năm nay, mình sẽ tặng bản thân món quà gì đây? Sau một năm dài làm việc chăm chỉ, chẳng phải mình cũng xứng đáng với một điều gì đó thật đặc biệt sao?
Và rồi như một tia sáng lóe lên trong bóng tối: Tháng Mười Hai rồi… không biết DDE có gì mới không nhỉ?
Và… nàng xuất hiện.
Ngay tấm hình đầu tiên đã khiến mình chết lặng — một tuyệt tác của FairyLand, đẹp lạ lùng và nguy hiểm.
Ánh mắt nàng như thôi miên, bộ trang phục vừa quyến rũ vừa kiêu hãnh, và trên mái đầu, những con rắn có cánh uốn mình như vương miện cổ đại. Medusa.
Nàng là FeePle65 — cao lớn, trưởng thành hơn FeePle60, nhưng vẫn vừa vặn để chia sẻ tủ đồ với các cô gái Iplehouse SID của mình.
Rồi khi đọc đến dòng chữ: Limited to 80 Fullsets, tim mình như khựng lại.
Quyết định đến trong tích tắc.
Mình phải có nàng.
Khoảnh khắc mở hộp Medusa, cảm giác như đang mở ra một huyền thoại.
Từng món phụ kiện — găng tay, corset, đôi boots, và những con rắn trên đầu — đều được vẽ, chạm, và sơn bằng cả tâm hồn của người nghệ nhân.
Rồi đến gương mặt Crooked Lip — dữ dội, không hoàn hảo, nhưng lại hoàn hảo theo cách rất riêng. Một vẻ đẹp thách thức thế giới dám nhìn thẳng vào nó.
Mình mới chỉ chụp nàng vài lần thôi, nhưng mỗi lần là một chân dung khác.
Khi dùng gương mặt ngủ, nàng dịu dàng, thanh thản như một giấc mơ.
Khi đổi sang gương mặt thường, nàng mạnh mẽ, quyến rũ, và tự do.
Còn với Crooked Lip, nàng hóa thân thành sự thật trần trụi — một vẻ đẹp không cần xin phép để được tồn tại.
Một người bạn từng hỏi: “Sau này chụp xong hết ảnh, cậu có bán nàng đi không?”
Mình bật cười. Bán ư? Không bao giờ.
Dù ai có trả bảy ngàn đô, mình vẫn không thể. Vì nàng không chỉ là búp bê — nàng là báu vật, là mảnh ký ức, là phần bóng tối trong mình được hóa thành ánh sáng.
Bạn mình cười, bảo: “Nghe như lúc chơi cờ tỷ phú ấy, lúc nào cậu cũng bảo Không bán!”
Có lẽ đúng thật. Mình sinh ra không phải để bán đi những gì đã chọn mình.
Bởi có những thứ, một khi đã tìm đến, thì không còn đo đếm được bằng giá trị vật chất nữa.
Cảm ơn bạn đã ghé thăm và cùng mình đi qua câu chuyện này — một câu chuyện không chỉ về việc sưu tầm, mà còn về sự gắn bó giữa con người và những điều được định sẵn.
Chúc bạn một ngày an lành, và biết đâu, trong một khoảnh khắc nào đó, chính bóng tối quanh bạn cũng sẽ hóa thành phép màu. 🖤

