The Light Still Leads Me to You

Between the Clouds and My Memories of You

This evening, the drive home from work was beautiful in a way that felt almost unreal. The sunlight poured gold across the sky, the kind of warm glow that softens everything it touches. Above me, thin clouds drifted like graceful dancers, moving slowly across a sky so blue it almost hurt to look at.

And yet… my heart felt unbearably heavy.

People often say writers and poets feel too deeply, and today, I found myself believing it. Standing beneath that stunning sunset—colors melting like watercolor across the horizon—I felt a sudden ache swell inside me. A quiet, gentle ache for someone long gone.

I wondered where he is now.
If he’s at peace.
If he thinks of me the way I still think of him—softly, suddenly, and with a kind of love that time can’t erase.

Life is painfully brief.
Yesterday, I could still see his smile so clearly.
Yesterday, I could tease him and hear him laugh.
But today… today the distance between us feels like an entire world, an entire lifetime. And no matter how much I long to see him once more, I know I no longer can.

But perhaps that’s what memory is for—
to catch the pieces of us that love has broken,
to hold them gently,
and to remind us we once shared something beautiful.

So tonight, I will let the sadness rest.
I will tuck this sunset into my heart—
a small, tender memory of the love we once gave each other beneath skies just like this.

Good night, my dear husband.
I will carry you with me, always…

--

Giữa Mây Trời Và Ký Ức Về Anh

Buổi chiều nay tan làm thật đẹp đến nao lòng. Ánh nắng hoàng hôn trải màu vàng mật ong lên bầu trời trong vắt. Những áng mây mỏng trôi ngang, nhẹ như những nàng tiên múa lượn trên nền trời xanh ấy.

Vậy mà lòng mình lại buồn đến lạ.

Người ta vẫn nói nhà văn, nhà thơ thường đa sầu đa cảm. Hôm nay, mình thấy câu nói ấy thật đúng. Giữa buổi hoàng hôn đẹp như bức tranh sơn thủy, mình bỗng dưng thấy nhớ một người đã rời xa cõi đời này.

Không biết bây giờ anh ra sao…
Anh có bình yên không?
Anh có nghĩ đến mình như cách mình vẫn nghĩ về anh—nhẹ nhàng, bất chợt, và sâu đến mức không lời nào chạm tới được?

Cuộc đời này ngắn ngủi quá.
Mới hôm qua thôi, mình còn nhìn thấy nụ cười của anh sáng như nắng.
Mới hôm qua, mình còn trêu chọc anh, còn nghe tiếng anh cười.
Vậy mà hôm nay, muốn nhìn lại anh một lần thôi… cũng đã không thể nữa rồi.

Nhưng có lẽ, ký ức được sinh ra là để giữ hộ ta những điều đã yêu—
để gom lại những mảnh vỡ dịu dàng,
để sưởi ấm trái tim ta vào những buổi chiều như thế này.

Thôi thì hôm nay buồn đến vậy là đủ rồi.
Hãy xem như đây là một kỷ niệm nhỏ—
một buổi hoàng hôn thật đẹp để mình cất vào tim,
như một khoảng trời yêu thương mà mình và anh đã từng trao trọn cho nhau.

Hy vọng một ngày nào đó, ở một nơi nào đó, mình sẽ lại được gặp người thương nhất của cuộc đời mình.

Chúc anh ngủ ngon, ông xã yêu dấu.
Em sẽ mãi nhớ về anh…

Previous
Previous

A Thanksgiving Whisper Through Autumn Air

Next
Next

The Summer Heart Beneath the Winter Sky