A COVID19 Experience
A Testimony Beyond Dolls
This post isn’t about dolls.
It isn’t about beauty, art, or childhood nostalgia.
It’s about something far simpler — and far harder.
It’s about being human.
In October of this year, I fell ill with COVID-19. To call it unpleasant would be a mercy—it was, in truth, a descent into exhaustion unlike anything I’ve known. Though I survived the worst of it, the shadows of that illness remain. They linger in my lungs, in the rasp of each breath, in the ache that still visits me when night grows still.
People sometimes ask, “Why didn’t you take the vaccine?”
But I did. Two doses, long before I ever fell sick. And yet, the virus found me anyway.
Let this be a soft reminder: vaccination is not a fortress, only a fragile shield. It can protect, but not promise invincibility.
If you wonder what COVID truly feels like, let me tell you how it unfolded — day by day:
Day 1: A mild tickle in the throat. A little fatigue. Nothing alarming.
Day 2: A stuffy nose, a creeping weariness. Taste and smell slipped quietly away, like fading memories.
Day 3: Darkness fell. I couldn’t rise from bed. My body ached as though it no longer belonged to me. My chest tightened; breathing became a labor.
That night, I faced a choice: surrender, or fight.
By the grace of God, I chose to fight. I forced myself to eat, to drink, to give my body strength when my spirit had none.
Day 4: The fever eased, but exhaustion clung like a shadow. Strange chills danced along my spine, unbothered by blankets.
Day 5: The cough came — sharp, merciless, endless. Nights turned long, food turned tasteless, and the world grew very quiet.
Day 6: I fought to breathe, to swallow, to endure. My throat burned, my prayers deepened.
Day 7: Hope returned — a flicker, faint but real. I could stand, cook, do small things again. Taste whispered back to me in hints of sweet and salt. It wasn’t much, but it was a gift.
Weeks have passed since then. My test turned negative, but the echoes of illness remain: sudden fatigue, dulled senses, a cough that returns like an old ghost.
If you still doubt this disease, please—don’t.
What I describe here may sound gentle, but it wasn’t. It stripped away my strength, my time, my joy, and returned them only in fragments.
I write this not for sympathy, but as testimony—to remind anyone reading that life, even in its fragility, is a miracle worth guarding.
Cherish your health. Cherish your breath. Cherish this quiet, ordinary day—for it is a gift.
--
Một Lời Chứng Ngoài Thế Giới Búp Bê
Bài viết này không nói về búp bê.
Không nói về cái đẹp, hay những hoài niệm thuở ấu thơ.
Nó nói về điều giản dị hơn nhiều — và cũng khó chạm đến hơn nhiều:
Sự mong manh của con người.
Tháng Mười năm nay, mình mắc COVID-19.
Nói rằng đó là “trải nghiệm không dễ chịu” thật quá nhẹ.
Thực ra, đó là chuỗi ngày rơi vào kiệt sức, là những đêm dài chỉ còn lại hơi thở yếu ớt và cơn ho không dứt.
Mình đã vượt qua giai đoạn nguy kịch, nhưng dư âm của nó vẫn ở lại — trong từng hơi thở ngắn, từng nhịp tim mệt mỏi, từng đêm ho đến tận khuya.
Người ta hỏi: “Sao không tiêm vắc-xin?”
Mình đã tiêm — hai mũi đầy đủ, từ rất lâu. Nhưng bệnh vẫn đến.
Xin hãy hiểu, vắc-xin không phải là tường thành bất khả xâm. Nó chỉ là tấm khiên mong manh, giúp ta chống đỡ phần nào, chứ không thể chặn hết cơn bão.
Nếu bạn thắc mắc COVID thật sự tàn phá cơ thể ra sao, đây là hành trình của mình — ngắn thôi, nhưng chân thật:
Ngày 1: Cổ họng ngứa, người hơi mệt — tưởng chừng chẳng có gì.
Ngày 2: Nghẹt mũi, sức lực giảm dần, vị giác và khứu giác rời bỏ trong lặng lẽ.
Ngày 3: Bóng tối trùm xuống. Không thể ngồi dậy. Cả thân thể đau nhức, hơi thở nặng nề.
Đêm ấy, mình đứng giữa hai lựa chọn: Buông xuôi, hay chiến đấu.
Và ơn Trời, ý chí trong mình không gục ngã. Mình cố ăn, cố uống, cố giữ lấy một chút sức lực còn sót lại để cơ thể có thể chống đỡ.
Ngày 4: Cơn sốt lùi dần, nhưng mệt mỏi vẫn đè nặng. Cái lạnh kỳ lạ len dọc sống lưng, mặc cho chăn phủ kín người.
Ngày 5: Cơn ho ập đến — dữ dội, dai dẳng, không chút khoan dung. Đêm dài trằn trọc, thức ăn vô vị, nước cũng chẳng còn mùi vị.
Ngày 6: Cố thở, cố nuốt, cố sống. Cổ họng rát bỏng, chỉ có thuốc men và cầu nguyện làm dịu đi phần nào.
Ngày 7: Ánh sáng le lói. Mình gượng dậy, có thể nấu ăn, dọn dẹp. Vị giác trở lại — chỉ ngọt, chỉ mặn, nhưng với mình, đó là món quà quý giá.
Nhiều tuần trôi qua. Kết quả đã âm tính, nhưng cơn mệt vẫn bất chợt kéo đến. Vị giác, khứu giác chỉ còn một nửa. Cơn ho vẫn trở lại, như nhắc rằng con người thật nhỏ bé biết bao.
Với những ai vẫn nghĩ COVID chỉ là cơn gió thoảng, xin đừng chủ quan.
Những gì mình kể có thể nghe nhẹ, nhưng thật ra, đó là nỗi sợ, là sự kiệt quệ.
COVID cướp đi sức lực, thời gian, và niềm vui — và chỉ trả lại từng chút, từng chút một.
Mình viết những dòng này không để than vãn, mà để ghi nhớ:
Rằng cuộc sống, dù mong manh đến đâu, vẫn là một phép màu đáng gìn giữ.
Hãy trân trọng sức khỏe của bạn, từng hơi thở, từng phút bình yên — bởi đó chính là món quà quý giá nhất mà cuộc đời ban tặng.

